Anh tự mình suy tiếng,
tình yêu biệt mài biến thang
Tâm hồn lại đau điên,
sợ em đi không tứ biết
Chẳng có chút bình yên,
riết chết kỷ niệm thiêng liêng
Vẫn muốn giữ chặt em,
mặc cho nhân gian tài tiếng
Anh đau buồn nghĩ đến,
ngày ấy mình sẽ ra nhau
Anh biết phải sống sao,
con tim nhục nỗi thế càng
Xin em hãy nhìn lại,
người chẳng lần đại yêu em
Đừng xóa bức tranh đêm,
đánh anh ra một mình, đừng né
anh vừa mình chia nhấy á
Tìm...
tìm tìm tìm được một nửa vô vệ yêu thương
Phải đem nỗi đau đánh cửa
Ước ao khát bao tình tương
Để đôi ta vừa chung đường cưỡng vào
Nhìn em nhạt nhẹo mang theo
Ấn in tim anh viết sẻ
Tâm thân phụ bám dòng rêu em mơ rể sẻ Dạy sao?
Nhiều lần nằm mơ những thứ đáng sơ
Thấy anh ngu ngơ vô cớ
Vẫn vô tư trong niềm nớm
Nhìn cười anh đưa đây trò sự bằng niệm
Gió mà ta bước qua khát chi sau cười nằm mơ
Thấy em gặp gỡ anh ta ôi em nhìn
Anh tự mình suy tiến
Thấy nhau biệt mại biến tan
Tâm hồn lại đau điên
Sợ em đi không tự biết
Chẳng có chút bình yên
Giết chết kỷ niệm thiếng niêm
Vẫn muốn tự chặt em
Hoặc cho nhân văn thời điêu
Anh đau buồn nghĩ đến
Ngày ấy mình sẽ xa nhau
Anh biết phải sống sao
Con tim nhục nhối thế nào
Xin em hãy nhìn lại
Người chẳng cần ngại yêu em
Đừng xóa bước trên đêm
Đấy anh ra một mình đường lé
Còn cầu mình chơi riêng
Ừm
Anh đâu buồn nghĩ đến nay
yêu em
Giết chết kỷ niệm thiêng liêng
Vẫn muốn giữ chép em
Mặc cho nhân dân ai tiếng
Anh gầu buồn nghĩ đến
Ngày ấy mình sẽ ra nhau
Anh biết phải sống sao
Cuốn tim nhược nhuôi thết gào
Xin em hãy nhìn lại
Người chẳng ngần gái yêu em
Đừng xóa bức tranh đẹp
Để anh ta một mình đứng đến
Vì niệm thiếp liếc
Vẫn muốn giữ chặt em
Bặc cho nhân dân ai tiếc
Anh đâu buồn nghĩ em
Ngày đấy mình sẽ ra với nhau
Anh biết phải sống sao
Vốn tim nhược nhối thết cao
Xin em anh nhìn lại
Người chẳng ngần ngại yêu em
Đừng soá bức tranh đẹp
Để anh ra một mình đứng em
Thật?
Anh, anh, anh tự mình chia đi anh