Từ biệt nhau đi
Giữa mùa trắng xe đôi
Lúc tình mới thành lời
Chồng nhau lần cuối
Nước mắt tuôn mặn môi
Nước mắt chia đôi đời
Bóng ánh khuất sau đồi
Lúc mây tiếng răng trời
Lúc dòng tố tới bời
Lúc đường đời ngăn đuôi,
đường đời ngăn đuôi
Để một người sâu lên môi,
nên từ đó em buồn
Ta từ ánh hướng đến tròn hai mùa xuân
Sẽ về nỗi lời thềm
Xuân qua hè tới thăm thoát đã mười đông,
không tin thứ đưa về
Nhớ anh nhớ vô vàng,
nhớ anh nhớ muôn ngàn
Nhớ anh đã bao lần mắt nhòe lệ đêm mơ
Lệ nhòa đêm mơ mong đợi người về lâu vô Nên từ đó em buồn
từ đó đâu còn nữa đêm hẹn xưa tha thiết gọi tên nhau
từ đó đâu còn nữa chăng ngày xưa lưu luyến soi đôi đầu
Gương xưa còn đỏ nhưng bóng hình nào thấy đau
Áo xưa còn đỏ nhưng mùi hương phai nhạt rối
Từ đó nghe trong lòng,
nghe trong lòng
Mưa gió từng đêm
Vào một đêm xưa có người chạy hồi hương báo một tin
thật buồn
Tin anh gục chết giữa lúc băng dương sâu cho tớ duyên vẻ bàng
Phút giây cuối trong đời vẫn không nói nên lời
Vẫn xa cách phương trời,
uất hờn nghẹn tim côi
Một đời ngăn đôi những tình đầu làm sao với
Nên từ đó em buồn
Từ đó đâu còn nữa
Đêm hẹn xưa,
tha thiết gọi tên nhau
Từ đó,
đâu còn nữa
Trăng ngày xưa lưu luyến soi đôi đầu
Gương xưa còn đó,
nhưng bóng hình nào thấy đâu
Áo xứ còn đỏ nhưng môi hương phai nhạt rồi
Từ đó nghe trong lòng
Nghe trong lòng mưa gió từng đêm
Vào một đêm sương có người chai hồi hương
Báo một tiếng
thật buồn
Tin anh gục chết giữa lúc băng rừng sâu,
cho tơ duyên bẻ bàng.
Phút giây cuối trong đời,
vẫn không nói nên lời,
vẫn xa cách phương trời,
út hờn ngẹn tim cuối.
Một đời ngăn đôi những tình đầu làm sao với,
nên từ đó em buồn.
Một đời ngăn đôi những tình đầu làm sao với
Nên từ đó em buồn