Mời đồng bào cả nước, và kiều bào ở nước ngoài, lắng nghe thơ chúc Tết của Hồ Chủ tịch:
"Xuân này hơn hẳn mấy xuân qua,
Thắng trận tin vui khắp nước nhà.
Nam Bắc thi đua đánh giặc Mỹ,
Tiến lên! Toàn thắng ắt về ta!" - Thơ chúc Tết Xuân Mậu Thân 1968 của Chủ tịch Hồ Chí Minh.
Cất gọn sách vở, mắt nhìn xa xăm; hoàng hôn phủ trên đồng lúa, có thể là lần cuối con ngắm; giấc mơ đoàn viên còn muôn cách trở khi trông Thành Đô vạn ***; trái tim hiền đức đã thấy hiện thực thảm khốc, từ đáy tiềm thức vang vọng, cho một đời trai trẻ ngang dọc, bồng súng như ôm hoa cứu nước nhà qua cơn tang tóc, cho em thơ thôi cảnh than khóc; làng mình mùa này nhành phượng đang nở hoa, hồn thiêng sông núi vẫn chờ ta, đón chuyến xe về nhà lạy mẹ già trên con đường đầy lá, hẹn mẹ ngày hoà bình, mẹ ưu sầu: "Má lo cho mày quá!"
Chiến khu đêm nay sáng rực, từng đoàn người chào tiễn ta ra đi; hát vang bài Tiến Quân Ca nguyện hiến thân ta dưới ngọn cờ quốc kỳ; nhìn ngắm thật kĩ phố xá, nén giọt lệ cho trọng trách đương mang; dù có hi sinh tất cả, cũng phải cứu nước thoát khỏi nạn ngoại bang
Đôi bờ Hiền Lương này không phải biên cương, sấm rền mặt trận mở đường cứu nước, xông pha lên vượt dòng Thạch Hãn, đánh cho giặc tan tác, Thành Cổ con quyết phải giữ được; khói lửa bom đạn nhuốm lên đất Tổ con đây phải nhìn cho thật kĩ, pháo ta đã kéo lên trên đồi cao chuẩn bị nã vào đầu giặc Mỹ
Và nơi con đến có lửa Trị - Thiên, vừa vượt qua được vĩ tuyến, có thằng bạn lớp bên lao xuống chiến hào, cười bảo: "Chả đau đớn miếng nào!", trước khi đổ gục, tay còn ôm AK như người nhà, miệng cố nở nụ cười và cho con thấy khát vọng nào rõ nhất, trước khi con trúng đạn dưới ngọn cờ Tổ quốc ... quân y đưa con về trạm xá, tạm lánh vùng đạn lạc, mưa bom; vết thương rỉ máu từ tình yêu đất nước khi thấy làng mạc thưa hơn; con muốn thấy cánh bồ câu đưa cơn mơ về cho vùng Thành Cổ, ngắm sóng Thạch Hãn vỗ tràn bờ, mẹ ơi con phải sống tiếp để đền nợ nước cho trọn
Dưới cờ đại nghĩa ta quên thân, phải trả thù nhà đền nợ nước, dòng máu Lạc Hồng còn chảy trong tim nơi nào còn giặc ta còn bước; viết lại trang sách sử hào hùng, Sài Gòn phía trước đang chờ ta; một người nằm xuống trong hôm nay ngày sau có thêm một trang vở mở ra ...
Con chợt tỉnh dậy giữa láng trại, nghe tiếng chim rừng trưa nán lại; dù ta thắng lớn ở Paris nhưng cuộc chiến chinh vẫn chưa an bài; tướng Lê Trọng Tấn vẫn ngồi đó, cau mày ngước lên trên sa bàn, ông nói dõng dạc ta vẫn sẽ chiến đấu cho đến khi Mỹ-Nguỵ ra hàng
Chấn động địa cầu, chói ngời chân lí từ Điện Biên cho đến cả Nam Lào, 12 ngày đêm vững vàng Hà Nội, đoàn xe không kính vẫn đang vào; rầm rập tiếng chân người lính đó, đêm nay con sẽ hành quân xa, Trường Sơn mang theo nhiều nỗi nhớ, gian nguy phía trước đành băng qua
Ôi đất Cố đô, Đăk Tô, An Lộc ngày nào sạm màu khói lửa cùng Khe Sanh, đánh cho Mỹ cút, đánh cho Nguỵ nhào, đuổi bọn Đế quốc từng nhe nanh; con yêu từng tấc đất, thửa ruộng, cánh rừng, nhánh sông, con sóng của quê cha; mẹ ơi ngày nào chưa thắng giặc Mỹ con thề con chưa về nhà
Hôm nay con đánh vào Xuân Lộc, vài giờ là đến được Sài Gòn, những người bạn chung trường đã đơn độc ngã xuống cho lúa trổ đầy đồng; bước tiến thần tốc của năm cánh quân khiến Nguỵ đổ nhào trong hấp hối, mẹ ơi miền Nam ruột thịt của ta cuối cùng cũng sắp được chắp nối
Xe tăng của chúng con lăn bánh đã vào tới đầu não Nguỵ quyền, phố phường Sài Gòn ngày giải phóng bừng sáng sắp qua thời nguy biến; Sài Gòn yêu dấu ta đã về đây, cuối cùng cũng thấy Dinh Độc Lập, nhưng không hiểu sao mắt con nhoè rồi đổ gục xuống trước giờ phút chiến thắng ...
"Tôi, Dương Văn Minh, Tổng thống chính quyền Sài Gòn, kêu gọi Quân lực Việt Nam Cộng Hòa hạ vũ khí đầu hàng không điều kiện quân Giải phóng Miền Nam Việt Nam. Tôi tuyên bố chính quyền Sài Gòn từ trung ương đến địa phương phải giải tán hoàn toàn. Từ trung ương đến địa phương trao lại cho Chính phủ Cách mạng lâm thời miền Nam Việt Nam". - lời tuyên bố đầu hàng của Dương Văn Minh vào ngày 30-4-1975
Dưới cờ đại nghĩa ta quên thân, phải trả thù nhà đền nợ nước, dòng máu Lạc Hồng còn chảy trong tim nơi nào còn giặc ta còn bước; băng băng lao nhanh giữa bão đạn, miền Nam thân yêu đang chờ ta; một người nằm xuống trong hôm nay ngày sau có thêm một trang vở mở ra ...
Này hỡi cánh chim hoà bình, cuối cùng thì cũng dang cánh bay, lượn vòng quanh mây trời Tổ quốc, có đứa trẻ mở mắt vẫn đang đắm say; giấu trong tim những yên vui, đất nước đã sạch bóng quân thù, từ dải cát trắng đến triền núi, non sông nước Việt mãi thiên thu
Sương mờ che phủ miền sơn cước, lá đổ đầy trước ngõ mái nhà tranh, con đã trả sạch nợ non nước, khắc khoải nhớ mẹ đến tàn canh; ngày về chốn cũ mang nặng tâm tư gói gém gửi lại chút hồn nhiên, vọng về tiếng hát ru con ngày nào giữa ngàn hoa lá đầy muộn phiền
Những đêm lòng mẹ nặng trĩu, trông ngóng cửa để chờ con về, con đã về trước cửa rồi đây, thèm ôm mẹ nhưng con không thể; con bất hiếu chẳng *** trình bày, lạnh lẽo một phương trời u uất, mẹ đợi mãi mỗi bóng hình hài, dẫu con trước mắt chẳng xa khuất
Nhà hàng xóm vui mở tiệc, con họ cũng trở về từ cuộc chiến, mắt mẹ bao năm đã mờ mịch, vẫn ngóng chờ con mãi ở trước hiên; mẹ vẫn giữ thói quen dậy sớm, thắp ánh lửa sưởi ấm cho gian nhà, mẹ không giấu nỗi cô độc và lạnh giá, buồn bã mong con đến canh ba
Tiếng động cơ xe khơi nỗi ám ảnh, một thời bom đạn phủ vùng quê, mẹ sợ lỡ may con mình thương tích, biết đâu chừng nó chẳng nhớ đường về, đất đá ong khô đường làng ngày con ra đi đã thấm nhiều suối lệ, đúng là khi viên đạn xuyên qua người lính nó cũng đã xuyên qua một người mẹ
Chorus:
Bay đi theo mây gió cho bình yên ở lại, mong ngày ta thống nhất con sẽ về nhà sớm mai, qua bao nhiêu năm tháng con cầu mong mẹ hiền thứ tha cho con vì hoà bình tương lai
Cho yêu thương cao vút, nước nhà ta ngày độc lập, ôi non sông đất nước đến ngày cùng rực sáng hơn; mẹ ơi xin hãy nhớ rằng, con đã chiến đấu quên mình, chỉ mong ngày về, con sẽ mãi ở trong vòng tay ...
Mẹ ơi, mẹ anh hùng lắm, đã *** cho con đi vì Tổ quốc, mẹ bảo: "Nếu không cứu nước, ai còn sống cũng là người khổ nhất!", chiến tranh vốn dĩ là thế con ra đi nhưng không hẹn ngày về, Bà Mẹ Việt Nam Anh Hùng, danh xưng đó với mẹ chỉ LẤY LỆ
Từng mùa xuân cứ chầm chậm trôi, tóc mẹ tôi giờ đã phủ sương trắng, vẫn dáng người mẹ ngồi chờ trước hiên, chẳng ngại bao mùa dù mưa nắng; trải mấy mươi năm mẹ đứng đầu ngõ, sụt sùi tự hỏi giữa trưa hè: "Hoà bình đến nay cũng vài thập kỉ sao con tôi mãi nó chưa về?"
Rồi lại những đêm mẹ thổn thức đêm mong, chạnh lòng cái ngày con cáo từ, có người mang bằng khen "Tổ quốc ghi công" đính kèm theo tờ giấy báo tử; mẹ nấc lên trong vụn vỡ, đôi chân ngã quỵ, bật khóc, ngất trong sân, cán bộ đó rươm rướm nước mắt: "Thưa, đồng chí ấy đã vì quốc vong thân!"
Con đang đứng ngay cạnh mẹ, trông khuôn mặt hiền từ đã *** thêm nếp nhăn; con chỉ muốn thấy mẹ mạnh khoẻ, con mới an yên ở nơi cõi vĩnh hằng; thương con quyết đền nợ nước thù nhà để giờ bơ vơ hồn viễn xứ, nhưng vì con là thân chiến mã mẹ đã bằng lòng cho con gánh yên cương
Tết năm qua mẹ tôi lẻ bóng, Tết năm nay mẹ vẫn chơi vơi; Tết sau này nhà mình đoàn tụ, gia đình ta mãi không cách rời, ngày mẹ ra đi cũng chính là lúc mà hai mẹ con ta tao ngộ, "Thằng quỷ, thì ra suốt bao năm qua mày đã ở cạnh bên Bác Hồ!"
Bay đi theo mây gió cho bình yên ở lại, mong ngày ta thống nhất con sẽ về nhà sớm mai, qua bao nhiêu năm tháng con cầu mong mẹ hiền thứ tha cho con vì hoà bình tương lai
Con ra đi cứu nước, mẹ hiền ơi đừng sợ, hi sinh cho Tổ quốc để đời sau được nở hoa, con vẫn ở mãi bên cạnh, cờ đỏ phấp phới bay cùng, chiến tranh qua rồi, con yêu mẹ Việt Nam anh hùng ...
Rồi từ đó đến mãi về sau thân xác con đã được nằm cạnh mẹ, có những người đến giờ dù cố gắng, gia đình cũng chẳng thể tìm về; mẹ cười hiền từ, nói khẽ: "Sẽ chẳng bao giờ mẹ để con trơ trọi. Thống nhất cái giá quá đắt, mong đời sau cho hoà bình cơ hội!"