Một đời là vách chân, là rào thư, thương em tính ngã sang mùa
Một mây mứt áo êm, áo mỏng đường nền, sáng nhỏ chân bơ
Đôi khi chờ nhìn anh, xem đôi tay giắn phong trần năm xưa
Anh có con mê sóng mùa qua tình mùa
Kể từ khi vắng anh, êm như tấm vai lùa nhau
Đêm thâu đêm, giấc mộng xanh xao
Anh có về nào, ai đón được