Tôi thường đi đó đây buồn đến yên dấu dày,lỡ thổ nó đôi mắt.Chân nghe lạ từng khu chiến thuật,Áo đường xa không âm gió phương sang,Nhìn đêm vắng nhà.Mây mù che núi cao,rừng sương che lối vào,đồng ruộng mong mến nước.Đêm đêm nằm đường ngăn bước thu,áo nhà bình thường,linh linh thương quê.Vì đời mà điDo linh đón thay giặc về làm phân xanh cây láLấy me gió mưa mùa tay ninh năng nông ngườiChân đệ thương loan máu tươiĐồng tháp văng bóng hồng tôi yêu ai.Ơn tình theo gót chân,bọn đi xa đánh trận,Gặm gỡ trong cơn lóc.Sưng tao gọi mày thương quá gần,Bốn vùng mang lửa luyến bước bưng quần.của vàng người thânMây mù che núi cao,rừng sương che lối vào,đồng ruộng mong mến nước.Đêm đêm nằm đường ngăn bước thu,áo nhà bình thương,linh linh thương quê.Đời mà điDô linh đó thay dặc về làm phân xanh cây lãLấy me gió mưa mùaTay ninh năng nông ngườiChân đệ thiên loan máu tưTháp văng bóng bóng tôi yêu aiân tình theo gót chân bọn đi xa đánh trậngặp gỡ trong cơn lócSưng tao gọi mày thương quá gầnBốn vùng mang lửa luyến bước bưng quânCủa vàng người y thân.Sưng tao gọi mày thương quá gần,Bốn vùng mang lửa luyến bước bưng khuân.Của vàng người y thân.Sưng tao gọi mày thương quá gần,Bốn vùng mang lửa luyến bước bưng không của vàng người thân.