Mà gió cứ mãi vô tâm làm sao ômMà gió cứ mãi vô tình làm sao giữĐã xa rồi một hình dungNhững ánh mắt và nụ cườiDòng nhất ký từng đêm lại mang nỗi cô đơnNhững lời xót xaLại nhìn vào dòng thư của anhMang ngỡ như chưa hề thức giấcNhìn qua hai hàng cây trước sânPhương mới, xanh tươi có đôi lầnCầu thang kia còn miên dấu chânAn chân, vô tình đã mãi xaBàn tay em đang cố vây lấyMột cơn gió hay là trái tim của anhMà gió cứ mãi vô tâm làm sao ômMà gió cứ mãi vô tình làm sao giữCó thể yêu một nửa hômCó thể nhớ một ngôi hươngMà vì sao lại không thể quên những đau thươngĐành qua giăng những cơn mưa về ngày xưaĐể sống trong những kỷ niệm và nỗi nhớĐã xa rồi một hình dungNhững ánh mắt và nụ cườiDòng nhất ký từng đêm lại mang nỗi cô đơnNhững lời xót xaLại nhìn vào dòng thư của anhMang ngỡ như chưa hết thức giấcNhìn qua hai hàng cây trước sânPhương mới, xanh tươi có đôi lầnCầu thang kia còn miên dấu chânAn chân, vô tình đã mãi xaBàn tay em đang cố vây lấyMột cơn gió hay là trái tim của anhMà gió cứ mãi vô tâm làm sao ômMà gió cứ mãi vô tình làm sao giữCó thể yêu một nửa hômCó thể nhớ một ngôi hươngMà vì sao lại không thể quên những đau thươngĐành quá sớm những cơn mưa về ngày xưaĐể sống trong những kỷ niệm và nỗi nhớĐã xa rồi một hình dungNhững ánh mắt và nụ cườiDòng nhất ký từng đêm lại mang nỗi cô đơnNhững lời xót xaMà gió cứ mãi vô tâm là sao ômMà gió cứ mãi vô tình làm sao giữCó thể yêu một nửa hômCó thể nhớ một ngôi hươngMà vì sao lại không thể quên những đau thươngĐành quá sớm những cơn mưa về ngày xưaĐể sống trong những kỷ niệm và nỗi nhớĐã xa rồi một hình dungNhững ánh mắt và nụ cườiDòng nhất ký từng đêm lại mang nỗi cô đơnNhững lời xót xaDòng nhất ký từng đêm lại mang nỗi cô đơnNhững lời xót xa