Tâu lên mà hối ý trời,tết thương bao lâu sao chưa hết đau,mọi bao năm kết chiaCuối sống luyện vẫn cao hơn tình yêu,đau riêng gửi gặp nơi kiếm,chồng thương chán tình đành lòng đauHiểu biết trước đâu,mà sao nên duyên hên duyên phần sai,dầu kiều ơi đợi kịp nào để yêu mình được yêuVì mong tin lòng tình chỉ duyên em xuống xa,nàng mong suốt đợt mạnh đời để yên bình ta thương chuyện Chuyện thế nênChữ đông kia mấy và ba chữ phảiNơi đời thương của nàng là Thúy VănĐôi lòng mình mà nhìn đời oanh ấmHình yêu thích thânVậy làm sao ta sẵn sẽThiếu còn những điều rằng Thúy VănMỡ tình thì đành trả kiếm sauNên chung phùng với nhau Như này đâuChàng đánh than chẳng bận những ngày mưa đan tầm,tiếng ai quay còn vang vọngCàng dọc, sâu trong con tâm chẳng còn thúc ra lời vàng ngọtLời nguyên mạng hay thuyền giảng từng cáp hồn sáng đến chàng trọngKhông phải tơ học chỉ là sợi trị trong ngàn cânĐó là nàng vất,từng bước đành chịu,dính bàn chân Phúc bát vô chát cùng tiếng đàn ngơmLấy máy máy mà chứng minhMấy con tim phát ác mốt sát vòngSáng nát các khách sẽ loài mừngQuá nhiều thua nhưng là rẽ thì thuaĐời không nhăn thì chuaNgười hoang an tàn ô ácKiều ơi! Từng tiếc nhất quyết là trọn đờiMắt mên lên tên nhìn bầu trờiThế mà vẫn vẫn chưa hiểuBạn nhau cũng người đàn tiểuVà sớm xin được cuộn lắm bao phần nghềKiều ơi! Em đã đi kịp nào được yêu Bạn đừng cườiNhưng vì mong yên lòngTình chỉ duyên em xuân xaNàng không duyên nợMấy đời kia miệng ta chung chuyện, thế nênChỉ có con kia mới bằng ba chữ vàiNgười đời thương của nàng là Thúy VănĐừng lòng mình mà nhìn đời quay ắnTình yêu tâm, đời lòng sao ta sáng dễYêu con như điều dân Thúy VănNào tình thì anh chả kiếm sauMình chung thùng với nhau như thế nàoYêu con như điều dân Thúy VănYêu, yêu,yêuđi compteyêu yêu con như yêu dân Thúy Văn Thúy VănLấy hoáy, vượt được vài giâyHỗ lấy, bước ngân kiệu hoaTình chi em ta người lạ chẳng lấyNhất tha mà đem ra bàn taCúc gần nhau như giấc mơ nhỏ như thiên tíTrong cuồng đau đau khi chúc lấyMiệng hình y phi hình yên vui bao nămChúng ta tiến đi,viết con tim em theo dù bị trống lý tríNơi đầm đuôi đoài nàng là Thủy VănVương mình mà nhìn đời oanh ấmNói lòng ngừng ngừng ngừngTình yêu thức tâm,ngày sau ta sáng sẽYêu con người yêu dân Thủy VănNỡ thương thì anh trả tiếp sauSau là một không gian nhau học như ngày đầu