Mưa khi đầu mình hai tóc
Ta bước trên thêm nhà lát hoa
Cái mưa khi chân mình run lên
Luôn có đôi tay để nhớ thương
Khi mặt đêm bây giờ chân chim
Anh nói em không cần vắt son
Ta giấc tay nhỏ về Thái Xuân
Em muốn mang theo mình đôi cánh
Ngồi nói anh nghe thời mấy quên
Ngày đó hai ta thật ngây ngô
Đừng nghĩ bông hoa nào biết phai
Khi gió rung lên bàn tinh ca
Khi nắng mang cờ lời chưa chán
Ta giắt tay nhỏ về thanh xuân
Thanh xuân
Chở thu dữ, ăn ngồi, bên quán, quen cùng Lì mè đã đã loãng và những bức hình người ta còn trẻ trung
Khi vai anh chỉ nặng sắc vờ còn đôi mắt em là quả khoảng trời
Cao khác được trở về chỗ dây trước khi bị đánh thức bởi lá văng rơi
Thức bài lá vang rơi,
cả đời chỉ có một thời
Ta đã được sống làm mình thật nhất
Dòng trời hay nước mắt rơi,
ta ở cạnh người thương ta thật
Những dấu yêu của ngày cũ như hương hoa sữa Hà Nội tháng 10
Thổi vào hôm nay chầm lắm một vương vấn của thời Hoàng Kim ngày đôi mươi
Là cảm giác ta quen lấy nhau lần đầu anh nhìn thấy sắc màu
Là cảm giác ôm nhau trọ vẹn lần đầu anh có giấc ngủ sâu
Là khi anh và em trao nhau những gì thật nhất chưa tạp chất
Là khi ta còn ước mơ trước những lo toan cơm gạo thường nhật
Giờ khi ký ức đó đi về nơi xa
Và muốn ngày bên em với anh là một ngày xanh
Ghi được hôn em thật sâu sẽ chẳng còn ngày giá lạnh My baby
Thanh xuân
Một thời thanh xuân
Tấm ước đi qua thời thanh xuân
Khi đó đôi ta nào biết đau
Thời thanh xuân
Một thời thanh xuân
Thời thanh xuân
Một thời thanh xuân
Khi ấy em không cần âu lo,
chỉ thấy trên thềm nhà lát hoa
Em biết trên tay là tình yêu,
em sẽ luôn yên mùa trước hiên
Chờ đến khi nào màu màu chén,
ta sẽ đi theo ngàn giấc mơ
Thời thanh xuân
Những xuyên qua vừa miết
Anh ta hãy mang theo ngàn bát hoa
Khoai tốt tâm lên mùa đôi mắt
Của thời thanh xuân
Thanh xuân
Ồ thời thanh xuân
Ta bước đi qua gần thanh xuân
Khi đó được ta nào biết đâu