Chờ nhau lên Thiên Bút, núi nhô chọn giữa cánh đồng
Tháp Chăm xưa như giữa tầng mây đang ghi chuyện trần gian
Hòn Nghiên duyên thiên nhiên riêng
Giấy mây, bầu mực hương Xiêm, mưa trên trời
Giấy, bút, mực và Nghiên: Tứ bảo và thi nhân cảm tác bao vầng thơ
Chập chờn lên, sương rơi tới chơi mỗi sáng tan vào hư không
Bút trời phê mây đẹp ngỡ ngàng
Dệt nên văn Thánh - câu Kinh; đem êm ái đến thêu
Cuộc Giang Sơn mãi vọng vang, quế cay ai đã say
Nồng nàn văn phong sĩ khí nơi đây
Quảng Ngãi đất hiển hiện nhân, Thiên Bút phê hiền tài.
Tìm nhau lên Thiên Bút, có Quy Sơn tự hóa duyên
Núi thiêng liêng cây điểm hoa, Nghĩa Chánh có Ngọn Mồ Côi
Thần ca Kin_na_ri đêm, múa say thiên đình ngất ngây mây la đà
Núi Bút thoai thoải vươn lên trên trời cao như phê vào làn mây
Hỏi thăm em gái nhỏ xưa có còn đó Quán Đàng ngày xưa
Cớ sao duyên em lỡ làng.
Tàn xưa Thiên Bút Phê Vân, thanh lắng lắm trong một đêm
Thinh không thoảng hương, quế vươn cho người phu
Nghèo mà hương hạnh hiếu bao la.
Vọng đến đất trời thần linh, Quảng Ngãi nơi địa linh.
Về đến Thiên Bút Phê Vân, Đàn Sơn Xuyên
Tháp Chàm nơi thần Shiva yên ngự cầu Quy Sơn thành danh sự.