Chàng gửi lại chiếc khăn tayVương ra đi sẽ sớm quay trở lạiNàng im lặng đưa tiến chàngĐể nơi chiến trinh khói lửa điêu linhNắng đô xuống lưng trường nốiChe lấp đi cả con đường mỏBaongười xa điLiệu có cô đơn như người ở lạiNgày tháng dần trôiNam nói tiếc namNàng vẫn tự cương ống chờĐợi ai mãiƠi em Khoái trở màngKhoái trở màngKhoái trở màngVẫn tay mãi lươm dườngLỡ đưa rơi làm sao nối lạiNung hoa em ước rằngHoa khói sương hoa vào bao giờNgày tháng dâng chúngVà Nam nói tiếp NamNam vẫn tựa cương ống trong đời ai mãiXuân qua hạt tâyXuânquahạt tâyTâm thân người vẫn luônkhắc khoái chờ mongNgày nối tiếp ngàyVà năm nối tiếp nămTrong đời ai mànhTrong đời ai mànhTrong đời ai mànhSơn qua hạt tâySơn qua hạt tâySơn qua hạt tâySơn qua hạt tâySơn qua hạt tâySơn qua hạt tâyChước lúc xa đi,nàng nhớ về khoảng thời gian thanh xoángRồi nàng nhìn thấy chàng,đang vây tay nhìn nàng nguyện cườiNhìn nàng miếng cườiRồi nàng nhìn thấy chàngĐang vai tayNhìn nàngmiếng cười