Ta đón đưa có nhau từng ngàyChân giànnày của đôi taKỳ vật trao tay từ đêm đông ấyGiáng sinh em khấn cầu tròn đợi ta bên nhauThiên cua trên cao hành bạc ơn PhướcNgày phố xưa chỉ ta đồng hành,Từng đồnglành buốt con tim.Một mùa nổi êm,đột nhiên em khóc,Mắt sâu thầm thấm buồn,Ngàn ngào câu chia lệ.Vì sao đây đoạn người?Để từ đó đêm đêmBàn tay ta đốtKhói thuốc say thành sầuSầu dẫn quanh taChập chân trong bàn khóiMơ thấy bóng em vềNghe tiếng em cười Em cười nóinhư chuyệnmột đêm mưaAi giúp ta phá tan thành sầuVực takhỏi hố tương tưVì tư em đi,ngàn chúng ta uống,cố xua tan nỗi buồn,ngục lặng trong men cây,nhưng chớ trêu thay,càng say sâu càng sâu.Này phố xưa chỉ ta đồng hànhTừng đồng lành buốt con timMột mùa nổ emđột nhiên em khóc,Mắt sâu thầm thầm buồn,ngàn ngạo câu chia liền,Ôi Chúa trên cao vì sao đây đoạn người.Để từ đó đêm đêm vàng tay ta đốt Khói thuốc xây thành sầu,sầu dựng quảnh taChậm chân trong màn khói mơ thấy bóng em về,nghe tiếng em cười nóinhững chuyện.Một đêm mưa ai giúp ta phá tan thành sầu,vực ta khỏi hố tương tư.Vì tư em đi,ngàn chúng ta uống,Cố xua tàng nỗi buồn,Ngọc lặng trong men cay,Nhưng chớ trêu thay,Càng say sâu càng sâu.Ngàn chúng ta uống cổ xua tàn nỗi buồn Ngọc lặng trong men cây Nhưng trở trèo thay Càng say sâu càng sâu