Nó không muốn sống
Trong cuộc đời bị giam cầm
Và trong cuộc đời mất tự do
Nó chỉ muốn ngắm
Chiều hoàng hôn được tan dần
Và sự giam cầm được từ bỏ
Nó không muốn sống
Trong cuộc đời bị giam cầm
Và trong cuộc đời mất tự do
Nó chỉ muốn ngắm
Chiều hoàng hôn được tan dần
Và sự giam cầm được từ bỏ
Đêm khuya tĩnh lặng
Chỉ còn mình nó thức giấc
Chỉ một tiếng động nhẹ
Cũng đủ làm nó tức giận
Khi bình yên cùng hạnh phúc
Là những thứ khó có được
Và đến ngay cả bố mẹ
Cũng không ai hiểu nó được
Hạnh kiểm điểm số
Thì ba mẹ nó quan tâm
Sự tự do của nó
Thì ba mẹ lại bỏ mặc
Số phận buồn tẻ
Nó thật sự không cam tâm
Chỉ mong là ba me hiểu nó
Trong những điều thật nhỏ nhặt
Có những câu chuyện
Nó chỉ nói cho mình nó
Và tất cả nỗi buồn
Được che dấu vào màn đêm
Tình cảm mơ ước
Được dấu trong tấm hình nhỏ
Về tấm ảnh gia đình
Thường ngắm nghía vào hàng đêm
Lời thương yêu thắm thiết
Của ngày xưa trôi mất
Thay là lời hối thúc
Mau học bài đi con
Và một lời an ủi
Là những thứ con cần
Nó vẫn không ngừng đợi
Cho đến ngừng hi vọng
Thằng nhóc khóc lóc
Nhưng không ai quan tâm
Bắt nó học học
Bởi trách nhiệm mang nặng
Nó không muốn sống
Trong cuộc đời bị giam cầm
Và trong cuộc đời mất tự do
Nó chỉ muốn ngắm
Chiều hoàng hôn được tan dần
Và sự giam cầm được từ bỏ
Nó không muốn sống
Trong cuộc đời bị giam cầm
Và trong cuộc đời mất tự do
Nó chỉ muốn ngắm
Chiều hoàng hôn được tan dần
Và sự giam cầm được từ bỏ
Nhưng đến một ngày
Nó quyết định sẽ
Chút bỏ hết mọi thứ
Không phiền muộn hay bài tập
Để hưởng cuộc sống tự do
Và điểm số đối với nó sẽ
Không còn là quan trọng
Nó sẽ làm những ước muốn
Mà nó đã từng từ bỏ
Gác việc học hành sang một bên
Để làm được những thứ mà nó thích
Khi mà nó *** nói ra
Được hết những tâm sự
Và cho ba me hiểu là
Bản thân nó không thích
Nó cũng không còn là
Một thằng nhóc hay tự kỉ
Luôn suy nghĩ đen tối
Về cuộc sống của bản thân
Không còn tưởng tượng
Những kịch bản nó tự nghĩ
Cũng không bị tiêu cực
Ở trong đầu làm cản chân
Những nụ cười thuở bé
Dần xuất hiện trên môi
Lời thổ lộ tình cảm
Cũng được nó thực hiện
Nó cám ơn bạn bè
Vì đã nhớ tên tôi
Nó nhận ra không gì
Bằng thứ tình cảm bất diệt
Khi mà xã hội
Đang dần dần được phát triển
Họ cũng đã bỏ quên
Những tình cảm ở phía sau
Nhưng cho đến lúc
Họ đã dần dần phát hiện
Thì lúc đó cũng chắc
Đã phải hẹn ở kiếp sau