Bài hát: Tân Cổ Mong Em Còn Ngày Mai - Tâm Đoan, Mạnh Quỳnh
Sáng nay em về miền đất mù xa
Chuyến xe đi rồi, một mình anh ngồi chờ ai
Đường xa heo hút, em qua mấy sông mấy phà
Để lại mình anh trông theo phía trời mây đen
Mà thương yêu em bao năm lao khổ nuôi chồng
Sóng xô trôi dạt bềnh bồng dâng trọn thủy chung.
CHuyến xe đò đã khuất nẻo đường xa đưa em yêu về một phương trời xa diệu vợi
Anh còn lại nơi đây với nổi nhớ thương chờ đợi mà biết đợi chờ ai khi người ra đi không hẹn buổi quay về
Chỉ một mình em với cuộc phân ly nổi vắng lạnh tứ bề
Thương em bé nhỏ giữa khung trời yêu thương đầy bão tố chập chờn những bước buồn phiền chao hai đứa được gần nhau
Anh ơi cánh chia nào cũng sợ cảnh biệt ly
nếu lỡ xa nhau em phải sống làm sao với nổi thương nhớ
hẹn thề rồi anh sợ phải chia xa nhưng dòng sông em qua ngập ngừng hai lối rẽ ơ ơ.
mấy khúc sông qua những chuyến phà xuôi ngược con nước lớn bỗng đưa những khóm lục bình trôi
có ai ví đời con gái 12 bến nước trong đục rủi may một lần cất bước theo chồng
có phải người xưa đã từng than trách phận
em đã bao năm vì chồng chịu nhiều lao khổ
bé nhỏ một thân cò lặn lội mấy bờ sông
em có trách phiền đâu chuyện đồng khuya ruộng sớm
ấm lạnh một đời chỉ mong đuọc có nhau thôi
chuyến xe đời bọn mình không chung lối
lỡ chuyến xe này em biết sẽ về đâu
Ôi những ngày nổi trôi
Nuốt giọt mồ hôi
Gian nan khuya sớm nuôi con
Nuôi hy vọng ngày mai
Anh về lại đây
Bên nhau không sợ buồn đau.
Đến khi anh về, đò lỡ chờ trưa
Chút văn chương còn chẳng còn nuôi được đời nhau
Đời không dùng nữa văn chương tiếng tơ chán chường
Tội tình đời em theo anh héo cả xuân xanh
Cầm lòng xa anh, em đi không phải vong tình
Bởi anh mong rằng cuộc đời em còn ngày mai
đã lỡ chuyến đò ngang chời đợi anh không kịp đến
giữa chiều giông bão anh đã để cánh lưu ly phải nghiêng trong gió loạn mưa buồn
Bản tình ca năm xưa em đã rót cạn những cung buồn
Em yêu ơi món nợ văn chương lâu dài không thay bằng chữ nghĩa
phím lạnh tơ chùn sao cất được tiếng thanh tao
Câm lặng như đã làm khổ đời nhau khi chuyện yêu đương đã hết ngọt ngào trong *** ngàn gian khó
khung trời mộng mơ nay đã quá tầm tay với một chuyến xe đi là xa cách muôn đời
anh vẫn thầm mong rằng ở cuối nẻo trời xa khi chuyến xe đời đã đón đưa em về bến lạ
em sẽ còn gặp một tia nắng ấm một góc trời nghiệt ngã em hãy quên đi cung bậc buồn lạc điệu giữa bơ vơ
cung nhạc cũ rớt lạnh lùng trong nổi nhớ kỷ niệm buồn đeo đẳng trọn đời em
nếu phải xa nhau em không là người lỗi hẹn sao giọt buồn nào mãi còn mặn đắng mãi bờ môi
cho anh uống trọn chén đắng cay một mình trong đêm tối chỉ một mình thôi trong thương nhớ dân đầy
như con sóng buồn tim tím giữa lục bình trôi dễ đâu giữa mênh mông xa cung trời nhung nhớ
có lẽ đường đời chúng mình không duyên nợ hãy đốt trọn nhịp buồn mà đừng trách gì nhau