Bài hát: Tân Cổ Duyên Quê - Phi Nhung, Kim Tử Long
Đoạn 1: Nói
Nam: Út ơi! Chờ Anh đi với Út ơi! Trời ơi! Em đi đâu mà nhanh dữ vậy hả Em?
Nữ: Ủa Anh Hai! Nảy giờ nghe kêu ơi ới à! Mà không biết ai kêu ai hết đó!
Nam: Thì Anh kêu Em chứ kêu ai! Cha lúc này đi đâu cái lặng lẽ đi có mình hà! Đâu có thèm nhớ tới ta, đâu có thèm chờ người ta đi chung như hồi trước nữa.
Nữ: Anh nói gì lạ vậy Anh Hai! Tại Em về nhà có chuyện gấp chứ Em hổng có ý gì hết đó! Từ đây mà về nhà Em xa lắm đó!
Nam: Thiệt hông?
Nữ: Dạ thiệt mà!
Nam: Làm như Anh không biết nhà Em vậy đó!
Nữ: Hì hì.
Đoạn 2: Tân nhạc:
Nam: Đường về thôn Em duyên dáng bên ven sông con thuyền xuôi mái. Nhịp cầu băng qua bên lối đi quanh co có hoa nối dài.
Nữ: Nhà Anh cuối xóm ghép đôi mái tranh nâu, trăng cài trước sau. Có tằm mến thương dâu, có trầu vấn vương cau và đào tơ thơm ngát....ngát hương trinh ban đầu.
Đoạn 3: Cổ nhạc
Nam: Út ơi!
Nữ: Ơi!
Nam: Cái duyên ban đầu phải đâu là mộng hay mơ mà sao người ta nỡ để cho tôi phải chờ phải đợi. Tháng lại ngày qua héo sầu vàng vỏ đò vẫn trôi xuôi mà bến cô đơn phải mòn mỏi trông chờ. Thế gian người ta đâu ai hiểu được chữ ngờ.
Nữ: Anh ơi, mỗi buổi chiều ra nhìn con nước lớn, Em tự hỏi lòng mình con nước mãi về đâu.
Nam: Trôi theo dòng ra biển đông! Nhắn cho đôi lòng, thiết tha mong chờ bao tháng ngày thầm mơ.
Nữ: Anh vô tình, nên trách em, đã bao nhiêu ngày, lúa xanh trên đồng cũng đã vàng quằng bông, sao cau trầu còn mờ trông.
Nam: Bởi Em cứ lạnh lùng nên nào Anh *** ngỏ.
Đoạn 4: Tân nhạc
Nữ: Anh vô tình, Anh chẳng hiểu cho Em trong những đêm sầu vương. Giờ trách Anh, đâu phải để bắt đền nhưng tại vì em buồn.
Nam: Vì hai chúng ta, hai cuộc đời như một. Chung một niềm sầu từ lúc tuổi hai mươi.
Nữ: Trong lúc vòng tay Em chưa tròn ân ái, nên nhiều đêm thức trắng Em lo sợ tương lai.
Đoạn 5: Cổ nhạc
Nam: Lo sợ chi Em khi hai đứa mình đã hiểu, mình yêu nhau từ thuở mạ xanh đồng.
Nữ: Qua mấy mùa xuân trời rực nắng tươi hồng. Vậy mà đàn én phương nào chưa về đến. Để song cửa buồn thiếu nữ vẫn cô đơn.
Nam: Anh nghèo tay trắng đôi tay, yêu Em đâu *** mơ ngày thành hôn.
Nữ: Nên Anh để cho Em tháng năm buồn vời vợi, khi cha mẹ bên nhà đã mai mối chuyện tình duyên.
Đoạn 6: Nói
Nam: Hả! Út! Em nói thiệt hả Út!
Nữ: Dạ!Hức hức! Ba má Em đã hứa gả Em cho người khác rồi! Hức hức! Tại Anh đó, cứ hẹn lần hẹn lựa hoài hà! Hức, hư hưuuu.
Nam: Rồi! Rồi Em có ưng người ta không hả Út?
Nữ: Anh nghĩ thử coi! Áo sao mặc qua khỏi đầu hả Anh!
Nam: Như vậy là
Đoạn 7: Cổ nhạc
Nữ: Anh ơi! Lá chết trên cây, chờ gió thu sang đến mùa lá rụng. Đời có đang xuân nhưng mỏi mòn chờ đợi cũng làm cho tháng lụn năm tàn. Đành phải mang câu là một kẻ phụ phàng.
Nam: Còn thề hẹn còn những lời yêu mến, sao một phút một giờ mà lại dễ dàng quên.
Nữ: Nếu như cuộc đời còn có kiếp lai sinh, Em sẽ cùng Anh bạc đầu trăm tuổi.
Nam: Anh không muốn cho đò tình lỡ bến, chim sáo sang sông rồi lặng lẽ đau buồn.
Nữ: Hãy để cho kỉ niệm bay vào trong giấc mơ. Thôi chớ đợi chờ, duyên đã không thành, từ nay ta gọi cố nhân.
Nam: Thốt câu ly biệt nghe lòng thêm nhói đau....
Nữ: Giận hờn chi Anh?
Nam: Đoạn lìa tình yêu!
Nữ: Vĩnh biệt muôn đời!
Nam: Cũng tại ông trời!
Nữ: Về đi, xin hãy quên em!
Nam: Đang yêu đứt ruột biểu tìm quên sao dễ quên!
Nữ: Nếu chẳng quên nhau thì trầu cau sính lễ, mai mối đưa sang mình nên vợ nên chồng.
Nam: Ý! Nói vậy! Đôi ta là nợ là duyên. Em đừng rẽ lái con thuyền sang sông.
Nữ: Hai ta chung một tấm lòng cùng nhau kết chữ tâm đồng sắc son.