Em vô tình, em chẳng hiểu cho anhTrong những đêm sâu vươngGiờ trách em đâu phải để bắt đêmNhưng tại vì anh buồnVì hai đứa ta, hai cuộc đời như mộtChúng một niềm sầu, từ lúc tuổi hai mươiTrong lúc vòng tay anh chưa tròn ấn áiNên nhiều đêm thức giấc anh lo sợ đơn tôiThương nhau rồi, anh thường sợ khi xaÁnh mắt đi ngươiThương lòng ước mơHoa pháo nửa đo đườngNhưng mộng lòng không trònVì sao thế emChắc một mình em hiểuEm thường bảo rằngTình cảnh dù trống gai