Khi màn hình tắt,đóng ngát hết tâm canLạnh vắng nơi nhân gian,lại nghẹn đắng trong lầm thanKhi màn hình tắt,ánh sáng cung theo chânChìm đắm bao nhiêu năm,để giờ ngắm thân ta điêu tanKhông còn là mấy tấm hình chấtKhi màn hình tắt,ngoài vùng an toàn,lúc ghi nhớ tin tưởng mình nhất,vẫn tự bước không để bị sắtDù phía trước còn là vùng đất tối,biết bao nhiêu bao nhiêu là bài học và bài học đầu tiên thì còn rất mớiNên có đường sắp tới nếu không làm bạn,cuộc vui thôi, để lúc khácĐừng cản chân anh,nếu muốn chơi anh bấm nút thoátTập trung để tài khoản tăng nhanh nên bố anh bảo đặt tên sửa nhàĐược nhiều đứa coi như anh lớn nhưng về vẫn là Hà Nội bé của bàVẫn là, vẫn là một thằng cháu ngoan,để bà tự hào với hàng xómCàng ngày càng lớn anh chờ nhận ra vô số cảm rỗ khi vô tình đeo con tim làm bốnKhông phải xuất thân từ đấy nhưng những cơn đau xuất phát từ đấyNên trước đó anh cũng là thằng khốn vì để lành vết thương từ người cũGây ra anh đã xác trúng bắn nước mắt của những cô gái khácChấp nhận bản thể mình ghét cho phé ra nói kêu ngừng tái phátĐến khi người anh gần nhất nằm trong tầm mắt phải mặc áo kẻ sọc thì anh mới thấuCuộc hành trình này quá nhiều thứ để học với cái đầu phải nhớ ba điềuThì anh chắc quên hai,còn lại trách nhiệmAnh vắt lên vai nên anh nốt những gì mình đúc kết đượcVà khắc trên mai bởi vòng bo này đã quạp bé rồiAnh không muốn mất thêm aiKhi màn hình tát,đóng ngát hết tâm canLạnh vắng nơi nhân gian,lại nghẹn đắng trong lầm thanKhi màn hình tát,anh sang cung theo chânChỉ đắm bao nhiêu năm,để giờ ngắm thân ta đi âu tanKhi màn hình tát,đóng ngát hết tâm canLạnh vắng nơi nhân gian,lại nghẹn đắng trong lầm thanKhi màn hình tát,anh sang cung theo chânChỉ đắp bao nhiêu năm để giờ ngắm thân ta đi ô taLớp này cứ thời gian đến mức đối lũc anh phải làm và quên cả ănRồi cũng vỡ lẽ ra thứ cần đắp không phải chiếu mà nên là chănAnh biết những khó khăn là kinh nghiệm bó khi còn ở thiếu niênEm, anh tập cách cân đối để thất bại không thèm giáo tênVà nếu em nghe được khúc nhạc nàyMong em ngày càng lên dốc giữa cuộc đùa với thời gianCùng một người đang bạc thêm tóc trong khuôn khổ biết bùng bỏBởi thực tế nhiều tình huống chẳng đúng ý mình muốn nên ngoài gia đìnhHi vọng không gì có thể làm em khócAnh chỉ mong qua cảnh xấu,đón cảnh tiếp vẫn gặp mặt thân quenMong anh em tin vào bản thân,như sân khấu lúc ta đã chân lênMong hi vọng lòng cho điều mới tới,sẽ không còn sợNhững lời này đến người cần nghe,mong có phần nào ở trong lòng họVì khi màn hình tắt,đong ngát hết tâm canLạnh vắng hơi nhân gian,lại nghẻ đắng trong lầm thanKhi màn hình tắt,ánh sáng cũng theo chânChìm đắm bao nhiêu năm,để giờ ngắm thân ta đi ô taKhi mà hình ta,đóng mắt lên tầng caLạnh vắng người nhân gia,lại nghẹn đắng trong lòng thaKhi mà hình ta,ánh sáng không theo traChỉ mơ bao nhiêu năm,để dường ngắm cơn ta đi ô ta