Tối đêm là hồ dài,tính ra đi hơi nhẹNhìn màn hình stream tới khi đêm tànTấn lá vài câu chuyện,con đêm cùng nhau liềnMột mình ngồi đó nói thườngMặt trời vừa tinh xươngMệnh nhỏ tưởng xăm láĐạn mình vào bộ chăn côiLà một mạch tên tôiGió khi xuất vang yêu màyCuốn quanh mấy trong nơi nàyDần dần rồi thì cũng thành quenĐần dần bị ngủ ngày cày đêmCũng may vì không túm thiêuNhưng cũng chỉ có bấy nhiêuCuộc đời nhiều chuyện lạ thay,mang tới niềm vui mà người ta không thíchLà anh chịu thôi,cố giữ nụ cười ơ môi,làm việc mình thôi thế nhưng vẫn cóAi mà người cứ hỏi thăm,làm về đến mấy năm,rằng nhiều lắm khó khănHay là vui mỗi ngày,điểm năng thì tệ khiếm không,người ta nhỏ mó cũng đâuNgoài bạn bè xa thì ai ở biến lúc buồnKhông quan tâm đến chuyện gần xaKhông sân si đến chuyện nhà người taBiết không mình luôn,lòng đã trôiChẳng cầu mong điều gì xa hoa quaChuyện gần xa,cuộc đời taNào thể biến nên nhưng vẫn cóTài ba người cứ nói thơmLàm nghề đến mấy nămLàm nhiều lắm lo phongTiền năng thì dễ kiếm không?Người ta nhọc mỡ thú đông Ngoài bạn bè già thì ai ở bên lố buồn?Vài bạn người thú hỏi không?Làm gì đến lấy năng?Càng nhiều lắng khóc thăng hay là vui muộn ngàyTiền năng thì dễ kiếm không?Người ta nhọc mỡ thú đông Ngoài bạn bè già thì ai ở bên lố buồn?... Làm đến năm 70 tuổi thôi, nhá.