Ver1:
1 h 30 sáng....là lúc a bắt đầu viết....
Những lời thật sự cần nói...liệu nó có cần thiết?
I can’t sleep. I can’t wait, I sorry for that girl...
If i can ,wish we were strangers...in the train...I met...
In the rain we kissed...every thing about you, if I can...forget ...
Just a dream , when I wake up , so tired...
When we break up, your voice inside my mind...
‘’You lie’’...then you was cried...
I know that will happen, but you said’’tried’’....
A đã cố cố thật nhiều....nhưng sự thật là ko thễ...
Đễ có thễ vượt qua thử thách thời gian thật sự là ko dễ...
Dành những phút giây còn lại...viết bài hát cuối cho em....
Mang yêu thương về lại...gửi hết tất cả cho đêm...
Thôi đành chấp nhận...khoảnh cách luôn vẫn là quá xa...
Nhưng xin e hãy trân trọng tất cả những gì mà ta đã trải qua...
Ver2:
hãy nhớ...khi không có anh,e phải thật ngoan có biết ko?
ko cần giữ mãi lời hứa chỉ yêu riêng anh dù biết là thiệt lòng...
Thì hãy đễ nó lại...ở nơi được gọi là kí ức...
Và hãy cố bước thật vững vì còn tương lai phía trước...
Ko có a bên cạnh, em phải tự lo lắng...
Ko phải chỉ ngủ, rồi chơi rồi học rồi lo ăn...
Nên quan tâm những người bên cạnh....và hãy yêu thương họ hết lòng...
Và đó là cách đễ e có thễ làm được điều cuối cùng cho anh...
Ak` còn nữa...đừng đễ cảm lạnh em nhé...
Sẽ ko ai đến bến xe đễ đón e khi trời mưa dù mùa hè...
Ko còn vị ngọt hạnh phúc,nhưng chỉ khó chịu 1 chút thôi....
Vì vợ anh giỏi nên sẽ mau chóng làm quen được vs sự thay đỗi ^^....
E thường nói e ghét đội nón, nhưng những buỗi trưa thường nắng gắt...
Vậy nên dù ghét thì vẫn cứ đội, chứ đừng ỹ y rồi đắc thắng...
Những gì a dạy ...thì e hãy giữ và làm hành trang cho tương lai...
Chỉ mong e sẽ ko quên một người đã từng yêu em, dù thương ai J
Ver3:
anh ko thễ nào đối diện trực tiếp e nói lời chia tay ...
A vẫn ko thễ call e và nói điều đó, dù đã thử khi say....
Nhưng mà can đảm a ko thấy....chỉ thấy nước mắt lưng tròng...
Dồn hết cảm xúc vào trong lời nhạc....ở trong ý thơ và những dòng chữ chi chit...
Ko còn tự do khi thích...vậy nên chỉ mong được gặp lại e vào 1 ngày khác e nhé...
1 ngày mà 2 ta thật sự có thễ là của nhau....nhưng bây giờ thì khác...
Những nụ hôn mà e trao anh...thôi thì đễ khi khác...
Sẽ ko ai có thễ thay thế e trong con tim này....
Nỗi nhớ đong đầy a sẽ dồn lại trong từng giây...
Nhưng sẽ ko đễ e biết....a có khóc hay là không...thì e cũng ko biết ...
Tất cả những gì có thễ thì a đã làm...trái tim này làm gì có ai đâu?...
Nhưng a sẽ cố vimg đầy nó bằng cách khác....hẹn gặp e vào ngày mai sau
1 ngày mà chiếc xe đạp cũ sẽ lại lăn trên con đường đầy nắng...
Nhưng h` trước mặt chỉ là khoảng không ngày vắng! sorry I can’t....