Hồng trần trên đôi cánh tay hòa đời em trong phút giâyTừ ngày thơ ấy còn ngủ mơ đến khi em thơ ơ ơ àLòng người ai đâu có hay một ngày khi vô cánh bayTừ người yêu hoặc thành người dưng đến khi ta tự xứng hàThương em bờ vai nhỏ nhòi đôi mắt hóa mây đêmThương sao mùi da lý hương vươn vấn mãi bên emĐời phiêu xu cứu tim Một người thật lòngGiờ trời mênh mông Anh nhớ emTrên kia về vẫn có đôiSao trở nào xóa dù thếEm ơi đừng xa cách tôiChẳng cố nếu em vềĐi yên trên mái nhà Nhìn đầy ngường rồngEm còn bên anh Có phải không?Trời báng ánh sáng Đắng tháng tứKỷ tưởng ai về chung lốiNgười mang tia đắng Nhưng cứ sao còn tại gọiMột mãi em lỡ vấp lạ trên đời say đôiNhìn về anh ơi chẳng tin thêm lẻ lôiNhân hộp ngành hoa gáy đoàn đường về nhà thật buồn đem môiDòng người vội vàng giờ này tình ơi tình ơi tình ơi em ở đâu rồiLặng nhìn bờ vai tứa tưa đầu mình hỏi rằng khu chứa đành lòng chẳng đườngGiờ đừng đi đừng đi đừng đi vì câu hứaTrời bán ánh sáng năm tháng tư kể ta ngay về trong lốiTìa nắng nhưng tớ sao còn tầm tộiMột mãi em lỡ vấn lã trên đời thay đổiNhìn thấy anh người chẳng tin em nè lờiNhìn thấy anh người chẳng tin em nè lời Mộtlần này hỡi em ơi ở lại điVạn trùng cần đâu hồi kia chỉ là bóng tốiChời bán anh sáng năm tháng tơ,gây sáng ngày về trong lờiNgười mang tê đắng nhưng tôi sao còn tâm tôiMuôn bài hát là bàn nhạc trên đời trái đời