Hồng trần trên đôi cánh tayHoa lòng em trong phút giâyTừ ngày thơ, ấy còn ngủ mơ đến khi em cơ ơLòng người anh đâu có hayMột ngày khi vỗ cánh bayTừ người yêu, hoặc thành người dưng đến khi ta tự sưngThương em bờ vai nhỏ nhòi,đôi mặt hóa mây đenThương sao mùi dạ lý hương,vương vấn mãi bên kềmĐời phiêu du cố tìm một người thật lòng Dẫu trời mâng mông anh nhớ emHa ha ha haChính kia về vẫn có đôiSao chẳng xóa phù thềEm ơi đừng xa cách tôiChẳng có nếu em vềBình yên bên mái nhàNhìn đời ngực rồngEm còn bên anhCó phải khôngTrời ban ánh sángNăm tháng tư bềLáng ai về chung luônMình mang tiếng nắng nhưng cơn sao còn tâm tồnMột mãi em lỡ bốc ngã trên đời thay đổiNhìn về anh,người chẳng khiến em lệ lòChặng đường về nhà thật buồn em ơiDòng đời vội vàng giờ nàyTình ơi, tình ơi, tình ơi Em bớt đâu rồiLặng nhìn bờ vai xưaTựa đầu mình hỏi rằng khổ chưaĐành lòng chặng đường giờĐừng đi, đừng đi, đừng đi Vì khâu hươngTrời ban ánh sáng năm tháng tư bềSáng ai về trung lôNgười mang tiếng nắngNhưng cỡ sao còn tăm tốiMột mai em lỡ vốt ngã trên đời thay đổiNhìn về anh,người chẳng khiến em lề lôiNgày buồn dã ơi,khâu vỡ quàng rồiLặng nhìn giống nước con sông phút bồi hồiMột lần này ơi em ơi ở lại điCần đâu,ngoài kia chỉ là bão tốTrời man anh sang năm tháng thư bềTrời man anh sang năm tháng thư bềTrời man anh sang năm thángthư bề