Hồng trần trên đôi cánh tay
Họa đời em trong phút giây
Từ ngày thơ ấy còn ngủ mơ
Đến khi em thờ ơ ờ
Lòng người anh đâu có hay
Một ngày khi vỗ cánh bay
Từ người yêu hóa thành người dưng
Đến khi ta tự xưng à
Thương em bờ vai nhỏ nhoi
Đôi mắt hóa mây đêm
Thương sao mùi dạ lý hương
Vương vấn mãi bên thềm
Đời phiêu du cố tìm một người thật lòng
Dẫu trời mênh mông anh nhớ em
Chim kia về vẫn có đôi
Sao chẳng số phu thê
Em ơi đừng xa cách tôi
Trăng cố níu em về
Bình yên trên mái nhà
Nhìn đời ngược dòng
Em còn bên anh có phải không?
Trời ban ánh sáng, năm tháng tư bề
Dáng ai về chung lối
Người mang tia nắng
Nhưng cớ sao còn tăm tối
Một mai em lỡ vấp ngã trên đời thay đổi
Nhìn về anh, người chẳng khiến em lẻ loi
Oh! Nếu em có về
Anh sẽ mang hết những suy tư
Mang hết hành trang
Những ngày sống khổ
Để cho gió biển di cư
Anh thà lênh đênh không có ngày về
Hóa kiếp thân trai như Thủy Hử
Chẳng đành để em từ một cô bé
Sóng gió vây quanh thành quỷ dữ
Ta tự đẩy mình hay tự ta trói
Bây giờ có khác gì đâu
Ta chả bận lòng hay chẳng thể nói
Tụi mình có khác gì nhau
Yêu sao cánh điệp phủ mờ nét bút
Dẫu người chẳng hẹn đến về sau
Phố thị đèn màu ta chỉ cần chung lối
Để rồi sống chết cũng vì nhau
Nhặt một nhành hoa rơi
Đoạn đường về nhà thật buồn em ơi
Dòng người vội vàng giờ này
Tình ơi tình ơi tình ơi em ở đâu rồi
Lặng nhìn bờ vai xưa
Tựa đầu mình hỏi rằng khổ chưa
Đành lòng chặn đường giờ
Đừng đi đừng đi đừng đi vì câu hứa
Trời ban ánh sáng năm tháng tư bề
Dáng ai về chung lối
Người mang tia nắng
Nhưng cớ sao còn tăm tối
Một mai em lỡ vấp ngã trên đời thay đổi
Nhìn về anh, người chẳng khiến em lẻ loi
Ngày buồn giờ áo ai khâu vá quàng rồi
Lặng nhìn dòng nước con sông phút bồi hồi
Một lần này hỡi em ơi ở lại đi
Vạn trùng cơn đau
Ngoài kia chỉ là bão tố
Trời ban ánh sáng năm tháng tư bề
Dáng ai về chung lối
Người mang tia nắng
Nhưng cớ sao còn tăm tối
Một mai em lỡ vấp ngã trên đời thay đổi
Nhìn về anh, người chẳng khiến em lẻ loi
Người thì vẫn đây
Người thì cách vạn *** ngàn mây
Không say không về
Rượu nào mà chả đắng
Đoạn đường dài giờ này quạnh vắng
Ai buông câu thề
Chỉ còn lại nỗi nhớ
Ngày nào chuyện tình mình vụn vỡ
Tơ duyên lỡ làng
Lùi lại về đằng xa
Cuộc đời mình chẳng bằng người ta
Tiếng lòng thở than