Bài hát : Sớm Hôm Qua - Da LAB
Mặt trời lên ngày mới đến dòng người càng dày thêm
Chút rộn rã thêm ồn ã họ hối hả ngày đêm
Họ bon chen họ vội vã mong 1 lần được gọi tên
Nhưng cuộc đời không như giấc mơ mà bao người hằng nói đến
Phân vân trước ngã ba khi đã đi quá xa
Ngước nhìn mình ở trong gương, gương kia đang treo ở trên tường
Tự hỏi rằng mình là ai, liệu có đi đúng hướng
Hai bên là góc khuất còn mặt đất thì mù sương
Có khi nào đôi ta, trong dòng đời vội vã
Có phút chốc trôi qua, nhưng ta không đứng lại
Nghe đâu đây trong gió những tiếng hát bên tai
Lúc giật mình ngoảnh lại người đã đứng bên ai
Đường về nhà sao quá xa chỉ còn mình ta nơi góc tối
Bao cảnh đời còn trêu ngươi ta giấu sau những nụ cười
Bao băn khoăn trong lòng nhưng ta cũng chẳng để được lâu
Một ngày dài mệt mỏi ta chìm vào giấc ngủ sâu
Người cười nhiều nhất
Là người buồn nhất
Người giấu suy tư giấu đi mồ hôi với *** niềm vui ven đường
Đời người còn xa
Về nhà còn xa
Người có đôi khi ước sau đêm nay thức giấc vào sớm hôm qua
Xăm bên ngoài khó xoá, xăm trong càng khó nhoà
Sống được thêm được một phút với anh đã là món quà
Mỗi ngày tự vinh danh vì không phải chết hôm qua
Mắt thường vẫn còn sáng mắt trong thì đã nhoà
Anh đã quên anh từ đâu tới
Không biết khi nào thì chầu trời
Sinh tồn là lẽ sống dao kiếm là tình yêu đầu đời
Anh như chim lạc bầy riêng một bầu trời
dùng son phấn tô hình em trong mỗi tối
thả mình trong vòng tay của ai mỗi đêm, không bối rối
em là hương là hoa, đặt giữa đời ngày qua
người nâng niu, kẻ dày vò, một ai đó chợt xót xa
không biết rồi một mai em sẽ đi về đâu
màu đen này có qua mau hay em sẽ mãi chìm sâu
em không biết, em vẫn cười và với người em vẫn vui
liệu một ngày khi thức dậy, nhìn lại mình, giọt nước mắt rơi
Người cười nhiều nhất
Là người buồn nhất
Người giấu suy tư giấu đi mồ hôi với *** niềm vui ven đường
Đời người còn xa
Về nhà còn xa
Người có đôi khi ước sau đêm nay thức giấc vào sớm hôm qua
Mỗi ngày mai thức dậy cô lại đến công ty
Lại tham gia những buổi họp mà không có phong bì
Ngồi trong những tòa nhà với điều hòa không khí
Với áo vét sơ mi và 8 tiếng trước PC
Biết bao người ở bên mà sao cô lạc lõng
Nụ cười vẫn trên môi mà sao không thỏa lòng
Biết bao lời chúc tụng sao nghe mà giả dối
Vẫn con đường bất tận lối về nhà xa xôi
Mấy năm của em trôi qua ở trên giảng đường
bạn của em, là bàn ghế và sách vở ở trên giảng đường
đến cuối kì em sẽ đứng nhất,
và học bổng cuối năm chắc chắn em không để mất
tất cả những, điều em làm là học và học để cho tương lai thật vững chắc
nhưng mỗi tối, nằm trên giường trong tâm trí em hiện ra
bao hình ảnh, bao thời khắc em bỏ qua
tất cả thât gần nhưng cũng dường như thật quá xa
một phút nào đó trong em tự hỏi, “liệu đó có đang là chính ta?"