Trắng xoa đã bao đêm, bốn bức vách vò nát bong tối
Những dòng chữ nguệch ngoạc, nắt nót viết lên quá khứ
Định mệnh trải lối đi cho mỗi con người bước
Hay mỗi con người tụ viết lên định mệnh cho chính mình?
Bridge:
Ai? Thân xác tâm hồn
Ai? Tàn phai mắt môi
Ai? Lẫm lũi bước đi qua những đêm trắng
Ai? Ruồng bỏ chính mình.
Verse 2:
Đêm sâu thẳm, ham muốn tột cùng hỗn độn trong bệnh hoạn
Vòng quay chóng vánh, thân xác mệt nhoài, đêm rồi cũng qua đi
Chỉ còn hình hài lạnh lẽo trong thẳm sâu con người
bao bước chân đã đi qua, biết đâu là nát tan?
Bridge:
Chorus:
Ruồng bỏ, hình hài chưa mang trọn trong ta
Ruồng bỏ, sinh mạng một linh hồn vô tội
Ruồng bỏ, thiên đường lạnh lửa cháy đưa người đi xa
Ruông bỏ, đêm hoang vu khóc cho phận người.
Khổ đau, phấn son tô vẽ lên bóng tối
Khổ đau, bước chân lầm lũi bước theo số phận
Khổ đau, tồn tại cho hôm qua của ngày mai.
Khổ đau, ruồng bỏ tâm hồn.
Đau đớn nào trên xác thân
Cắt bỏ đi hình hài nào thẳm sâu trong ta...
Poem:
Định mệnh con người sinh ra và chết đi
H ình hài nhỏ bé mất đi một sinh mạng
Ai nghiệt ngã ruồng bỏ một sinh linh?
Ai khổ đau trải nước mắt trên lối về.
Verse 3:
Nhơ nhuốc lấm đầy thân, vùi mình trong tăm tối
Những hình hài nhảy múa, nốt nhạc câm khóc than
Nhìn lại trong tấm gương, hai hố sâu không đáy
Đục ngầu hai giọt nước, nhăm nhúm trên khuôn mặt