Verse:
anh thường mơ về lâu đài
nơi mình yên bình lâu dài
Sài Gòn 12h đêm, đường về nhà dường như dài thêm
là vì không còn em ngồi sau và ôm chặt như mọi khi à?
không còn nghe tiếng nói em cuốn theo mùi hương anh đã quen.
nực cười là người đã cất tiếng nói yêu anh khi xưa
giờ lại mặc kệ mọi thứ cứ mãi đứng đó hôn nhau trong mưa.
thì ra là do mình ngu à? ai yêu nhiều hơn là sai à ?
giờ đây còn đâu mà lâu với đài
đầu lâu lệ tuông màu mưa ướt dài
Pre-Chorus:
“nothing last forever”
là do anh quá dại khờ
now i gotta run away
chẳng thể nào cứ ngồi yên ở đây
now i gotta run away
chẳng thể nào cứ ngồi yên ở đây
now i gotta run away
chẳng thể nào cứ ngồi yên ở đây
i tried to get you outta my head.
Chorus:
tại sao anh không thể nói ra từng lời thứ tha
để khi mọi chuyện đi quá xa khỏi chúng ta
anh cũng chỉ biết khóc oà tại vì xót xa
khi tình yêu của chúng ta chẳng còn thiết tha
vậy thôi thì em hãy cứ đi chẳng cần nghĩ suy
để anh gục trong đêm tối đen cùng rối ren
khi màn đêm níu giữ đôi chân không cho lục tìm ký ức
anh càng không thể xoá em đi do em là người thứ nhất
Verse:
Ánh mắt đong đưa
Đôi môi cuốn hút
Hôn nhau trong mưa
Như phim hàn quốc
Rất tiếc Cảnh này lãng mạn chỉ có mỗi mình anh đang xem
Ta vẫn thường hẹn nhau nơi này , mà sao mới đây đã có người ở bên em ?
Trước anh đứng đó giờ lại ngó ở đây
Thằng đó, rồi nó ,cũng đến lúc như vậy
Trước anh chắc cũng có người đứng đây
Rồi cũng cay giống như anh ngay lúc này
Chết lặng như hóa đá
Em là medusa
Em như ảo thuật gia
Biến tất cả đàn ông thành cá
Outtro:
tại sao anh có thể nói ra thêm một lời thứ tha
khi mọi chuyện đi quá xa khỏi chúng ta
anh cũng chỉ biết khóc oà tại vì xót xa
khi tình yêu của chúng ta chẳng còn thiết tha.
vậy thôi thì em hãy cứ đi chẳng cần nghĩ suy
để anh gục trong đêm tối đen cùng rối ren
khi màn đêm níu giữ đôi chân không cho lục tìm ký ức
anh càng không thể xoá em đi do em là người thứ nhất