Một hôm phố đông bao người qua
Hàng cây lao xao dưới mây trời mùa hạ
Nhìn theo bóng ai quen từ xa
Thì ra người xưa yêu dấu đấy mà
Bước đi, chẳng ai gọi tên
Từ đôi mắt như vô hồn vờ chưa từng quen
Thời gian ơi ngừng trôi vài giây
Để tôi kịp giấu giếm phút bối rối trước ánh mắt ấy
Rất muốn quay đầu nhìn em
Hỏi rằng anh ta có như em từng mơ?
Ngày qua bên em viết thơ hay làm ngơ?
Vì sao nhìn em lẻ loi sao thẫn thờ?
Rất muốn quay đầu nhìn em
Nhìn xem đôi môi cứ như cần được hôn
Tình duyên năm xưa giá như không vùi chôn
Thì bây giờ ta đâu sống khác với ước muốn
Cầm lên bức thư tay ngày xưa
Tình yêu trong em vốn luôn là mập mờ
Vì anh thích yêu như trẻ thơ
Lòng em là mong ai khác tốt hơn.
Đã quá lâu từ ngày mình chia tay, nếu không ai nhắc thì anh cũng quên khuấy
Thời gian đúng là liều thuốc hay, tổn thương nào cũng nhạt nhòa chẳng còn thấy
Chúc mừng em vẫn còn bên người ấy, rất xứng đôi nồi nào úp vung nấy
Tình yêu đẹp thì đáng được vỗ tay, nhưng phô trương quá thì thành truyện cười ấy
Bạn bè em có vẻ thích soi mói, trách sao được người vốn đã quen thói
Chuyện xưa mình cũng đã quyết rạch ròi. Sao còn chưa cho anh được cởi trói?
Thế thái nhân tình như sương khói, có lẽ anh phải ăn vài tép tỏi
Sợ gặp phải người giống như em , gương mặt hiền khô nhưng mà đeo nanh sói