ĐĂNG NHẬP BẰNG MÃ QR Sử dụng ứng dụng NCT để quét mã QR Hướng dẫn quét mã
HOẶC Đăng nhập bằng mật khẩu
Vui lòng chọn “Xác nhận” trên ứng dụng NCT của bạn để hoàn thành việc đăng nhập
  • 1. Mở ứng dụng NCT
  • 2. Đăng nhập tài khoản NCT
  • 3. Chọn biểu tượng mã QR ở phía trên góc phải
  • 4. Tiến hành quét mã QR
Tiếp tục đăng nhập bằng mã QR
*Bạn đang ở web phiên bản desktop. Quay lại phiên bản dành cho mobilex
Sorry, this content is currently not available in your country due to its copyright restriction.
You can choose other content. Thanks for your understanding.
Vui lòng đăng nhập trước khi thêm vào playlist!
Thêm bài hát vào playlist thành công

Thêm bài hát này vào danh sách Playlist

Bài hát penelope (sinfonico) do ca sĩ Diego Torres thuộc thể loại Au My Khac. Tìm loi bai hat penelope (sinfonico) - Diego Torres ngay trên Nhaccuatui. Nghe bài hát Penélope (Sinfónico) chất lượng cao 320 kbps lossless miễn phí.
Ca khúc Penélope (Sinfónico) do ca sĩ Diego Torres thể hiện, thuộc thể loại Âu Mỹ khác. Các bạn có thể nghe, download (tải nhạc) bài hát penelope (sinfonico) mp3, playlist/album, MV/Video penelope (sinfonico) miễn phí tại NhacCuaTui.com.

Lời bài hát: Penélope (Sinfónico)

Lời đăng bởi: fenghui.liu

Penélope, con su bolso de piel marrón, y sus zapatos de tacón, y su vestido de domingo. Penélope, se sienta en un banco del Andén, y espera que llegue el primer tren, meñando el abonico. Dicen en el pueblo que el caminante paró su reloj una tarde de primavera. Adiós, amor mío, no me llores, volveré, antes que de los sauces caigan las hojas. Piensa en mí, volveré por ti. Pobre y infeliz, se paró su reloj infantil, una tarde promisa de abril, cuando se fue su amante. Y se marchitó, en su huerto hasta la última flor, no hay ni un sauce en la calle mayor, para Penélope. Penélope, tristeza, fuerza de esperar, sus ojos parecen brillar. Si un tren silba a lo lejos, Penélope, uno tras otro los ve pasar. Mira sus caras, les oye hablar, para ellas son muñecos. Dicen en el pueblo que el caminante volvió, la encontró en su banco de pino verde. La llamó Penélope, mi amante fiel, mi paz, deja ya de tejer sueños en tu mente. Mírame, soy tu amor, regresé, le sonrió con los ojos llenitos de ayer. No era así su cara ni su piel, tú no eres quien lo esperó. Y se quedó, con su bolso de piel marrón, y sus zapatitos de tacón, sentada en la extinción. Subtítulos por la comunidad de Amara.org

Đang tải...
Đang tải...
Đang tải...
Đang tải...