Tôi Yêu (Hoàng Mai)
Tôi yêu trăng sáng đêm rằm, yêu hoa quỳnh nở đêm đông muộn màng
Tôi yêu lắm chiếc đò ngang, yêu con bướm trắng tơ vàng mộng mơ
Tôi yêu câu hát lời thơ, yêu ca dao mẹ ngẩn ngơ bao ngày
Tôi yêu hàng chiếc lá bay, tôi yêu những tháng năm đầy sương rơi
Tôi yêu em nụ môi cười, tôi yêu ánh mắt rạng ngời niềm tin
Tôi yêu từng buổi chợ phiên, tôi yêu những giấc mơ hiền tuổi thơ
Tôi yêu nắng sớm bên hồ, tôi yêu dòng nước lặng lờ chảy qua
Tôi yêu chú Cuội cây đa, tôi yêu những buổi chiều tà đợi em
Tôi yêu giấc mộng êm đềm, yêu cô thôn nữ đồi sim tím buồn
Tôi yêu bóng ngả hoàng hôn, yêu lời ru mẹ thuở còn nằm nôi
Đời Anh, Em Đã Đi Qua (Xuân Diệu)
Đời anh em đã đi qua, sáng thơm như một luồng hoa giữa đời
Hiểu làm sao hết em ơi, bốn năm kỳ diệu đất trời nhờ em
Ngôi nhà, cánh cổng trái tim, khóm cây, con mắt ngày đêm đón mừng
Em đi, anh ngóng trông chừng, anh về, miệng đã gọi lừng: Em ơi!
Bữa ăn thành một hội vui, có em gắp với, rau thôi cũng tình
Cảnh thường cũng hóa ra xinh; có em, anh hết ngẫm mình bơ vơ
Bốn năm đầm ấm say sưa, tình yêu có biết hạn bờ nào đâu
Bốn năm nhưng cũng qua mau, cõi trần ai có ở lầu thiên đường
Giã từ, từ biệt đôi phương, đôi nơi, đôi ngả, đôi đường khổ anh!
Bốn năm, lại khép trời xanh, nhớ em như một mộng lành mà thôi
Từ đây anh lại trong đời, bữa cơm ngồi với một đôi đũa cầm
Giường kia một bóng anh nằm; phòng văn một sách đăm đăm sớm chiều.
Muôn vàn cảm tạ em yêu, chất cho anh biết bao nhiêu ân tình
Ai hay anh đã để dành, ánh hương một thuở, thơm thanh suốt đời
Sống bằng nhớ lại nguồn vui, nhớ khi ôm cả đất trời cùng em
Biết (Trường Phi Bảo)
Biết anh đã có vợ nhà, biết mình không thể yêu mà vẫn yêu
Biết lòng rồi khổ đau nhiều, biết ngang trái đó vẫn liều nhớ nhung
Biết vô duyên thế là cùng, biết có son sắt cũng chung chồng người
Biết tình qua phút si mê, biết nhau bởi những hẹn thề vu vơ
Biết sầu rối nhịp đường tơ, biết sau say đắm mộng mơ sẽ tàn
Biết mưa có tạnh, trời quang, biết sau chắc chắn bão tràn qua tim
Biết càng yêu, luỵ từng đêm, biết càng nhớ sẽ càng thêm đoạ đày
Biết không đi trọn ngày mai, biết trăm năm chỉ ván bài em thua!
Đan Áo Cho Chồng (T.T.Kh)
Chị ơi! Nếu chị đã yêu, đã từng lỡ hái ít nhiều đau thương
Đã xa hẳn quãng đời hương, đã đem lòng gởi gió sương mịt mùng.
Biết chăng chị? Mỗi mùa đông, đáng thương những kẻ có chồng như em.
Vẫn còn thấy lạnh trong tim, đan đi đan lại áo len cho chồng.
Như con chim hót trong lồng, hạt mưa nó rụng bên sông bơ thờ.
Tháng ngày nổi tiếng tiêu sơ, than ôi! Gió đã sang bờ ly tan
Tháng ngày miễn cưỡng em đan, kéo dài một chiếc áo len cho chồng.
Như con chim nhốt trong lồng, tháng ngày mong đợi ánh hồng năm nao!
Ngoài trời mưa gió xôn xao, ai đem khóa chết chim vào lồng nghiêm?
Ai đem lễ giáo giam em? Sống hờ trọn kiếp trong duyên trái đời
Lòng em khổ lắm chị ơi! Trong bao tủi cực với lời mỉa mai.
Quang cảnh lạ, tháng năm dài, đêm đêm nghĩ tới ngày mai giật mình!