Bài hát: Nước mắt của mây - Rby
Mây buông mình theo từng cơn gió mạnh, lạnh lẽo, xa xôi
Mây lững lờ trôi mãi, trôi mãi về phương xa kia không định hướng
Một mình mây, tăm tối và cô độc
Chẳng một chút gì thiết tha ánh nắng của bầu trời, nhắm mắt
Gió mạnh mẽ băng qua từng vùng đất vui đùa cùng những cơn gió nhẹ nhàng khác
Gió vô tư đùa bỡn, thờ ơ với một trái tim mà gió đã từng yêu thương
Gió vẫn mãi im lặng rời xa mây
Mây không khóc được nhưng cơn đau vô hình, day dứt và âm ỉ
Bóp chặt lấy trái tim mây, nghẹn đắng, chua chát
Mây vẫn trôi vô định và vẫn hoảng sợ khi không có gió ở bên
Gió ở phương xa lạnh lùng và tàn độc
Gió cố ý lờ đi những gì vọng về từ quá khứ
Lờ đi những gì gió hứa, gió từng trao mây “dù có chuyện gì xảy ra, gió vẫn yêu mây nhiều như ngày hôm ấy”
Mây đã từ bỏ bầu trời cao đẹp kia để đến bên gió
Mây đã chấp nhận bị bầu trời nguyền rủa, mây cố chấp, mây bất chấp tất cả
Vì mây biết rằng mây yêu gió, và gió cũng yêu mây nhiều như thế
Gió vốn đã có cơn gió riêng của mình
Nhưng gió vẫn âm thầm ở bên mây để bảo vệ mây từng giờ, từng ngày, từng giây
Gió hứa sẽ làm mây hạnh phúc, gió sẽ mãi mãi ở bên mây
Gió bảo mây hãy đợi gió, nhưng rồi gió ra đi lạnh lùng như vậy, có phải quá đắng cay không?
Mây vẫn không tin điều đó là sự thật
Mây âm thầm chờ đợi
Cứ ngỡ gió sẽ mãi bên mây mãi mãi
Để rồi khi mấy cất tiếng gọi gió, gió im lặng
Sự im lặng ấy xé toạc trái tim mây ra, mây bật cười
Nụ cười buốt giá tê tái mà sao đau đớn đến vậy
Mây nói rằng mây yêu gió, tạm biệt gió
Mây để gió ra đi như vậy
Gió vẫn mãi quay lưng không một câu, vẫn không một lời dành cho mây
Mây tập cho mình thói quen sống không có gió
Mây ngừng tất cả suy nghĩ của mình về gió, mây ngưng không gọi tên gió, thổn thức
Mây cấm mình hồi tưởng lại những ký ức đẹp đẽ, ngọt ngào đã qua
Mây vẫn sống cuộc sống can đảm như vậy
Khi bóng đêm che phủ vạn vật
Tất cả những nỗi đau da diết, khoẳn thắt từng ngày trong tâm mê sống dậy mãnh liệt
Mây không chịu được nữa
Tại sao? Tại sao trong một thời gian dài mây vẫn không thể quên được hình bóng đó?
Tại sao mây vẫn mơ thấy gió từng đêm?
Tại sao mây vẫn miễn cưỡng rằng gió vẫn nhớ đến mây?
Gió ở đâu? Tại sao không quay trở lại cho mây một câu trả lời thỏa đáng?
Gió đi như vậy, mây không cam tâm
Mây hận gió, mây rất hận nhưng mây yêu gió, vẫn thiết tha như khi mây nhận ra mây yêu gió nồng nàn
Tình yêu mây dành cho gió quá lâu, lâu hơn tình cảm mây trao bầu trời kia, rất nhiều
Mây phản bội bầu trời đến bên gió, để bây giờ mây bị gió lừa dối
Đó có phải hình phạt đau đớn dành cho mây không?
Mây hoảng sợ tột cùng, mây mất phương hướng thật sự
Mây cần gió, mây không muốn thấy lạc lõng
Rồi mây sẽ ra sao? Rồi ai sẽ ở bên cạnh mây ấm áp bảo vệ mây? Trời ơi
Làm sao gió có thể hiểu được? Mây không muốn khóc mà sao những giọt mưa vẫn buông lơi
Rên rỉ đau đớn như cõi lòng mây đã chết vì gió, vì người mây yêu, vì người mây thương
Tại sao mây khóc? Vì gió, vì mây hay tại vì đâu?
Gió vẫn hững hờ trôi, gió vẫn không hay biết gì, gió vẫn mãi thờ ơ, gió vẫn mãi quay lưng đi để rồi từng đêm mây bật khóc
Mây khóc, mây òa khóc, mây òa khóc nức nở
Mây nhận ra khi không còn có gió ở bên, mây mất tất cả
Mây chẳng còn gì thiết tha, mây không muốn sống, mây không muốn tồn tại
Mây muốn tan vào với hư không, mây không muốn tồn tại thật sự trên cõi đời mà không có gió
Mây không muốn, mây không muốn rời xa gió, mây không muốn chấp nhận thực tại
Mây đưa trái tim vào những cơn quá khứ, mây đưa mình vào những hoài niệm, mây đưa mình vào những giấc mơ
Để rồi khi mây sống với hư ảo thì là lúc mây bỗng nhận ra rằng mây đang đợi gió trong vô vọng với niềm đau
Để rồi đến khi mây cảm thấy gục ngã trước cuộc tình đẹp mà đau
Nhưng mà đã yêu là chấp nhận thương đau để người mây yêu được hạnh phúc
Gió ra đi để lại trong mây bao nỗi đau lấp đầy giây phút
Để cho cảm giác cô độc ngự trị trong trái tim vô hồn
Cho nỗi nhớ xoáy trái tim mây buông lơi không nơi chốn
Cho nước mắt vỡ tan in dấu chợt xóa mất những nụ hôn
Cho giọt lệ vẫn mãi rơi tràn trề
Cho ngày tháng dài lê thê
Cho ảo ảnh ngày mưa lại kiếm tìm về trong u mê và cho mây khẽ buông mình trôi và trôi