Cô là ai tự ra bước đến nơi đây lùn lùn vuông vuôngMọi nhịp chân của cô cứ khiến em hơi lạnh lạnh trong xươngNgắm cô thậtlâu em luôn luôn cố ngầuNỗi sợ sệt cô dâu nhìn em như đen vâuLồi sổ ra nhìn quanh khắp lớp thanh tra tưởng là radarCô nào hai người em huyết ác như đang tập nhảy cha chaCăn đôi bờ môi,con tim rung mấy hồiTrái tim trột bối rối,lòng chơi vơi em trôiPhạm hài ninh,kiềm tra sinh,lẹ lên đi sao còn đứng im kiến thức vụn bayVội vơi đôi bàn tay cười tươi ngủa mâyNhưng anh này không tao không mây giờ Đầu chưa thông,lại bị không,đời em trôi theo làn gió đôngLướt đen trên vờ em,một nét cong thật cong,cô ghi số không màu hồngĐường đi tới nhà em,nặng nề mỗi bước chânGiờ đây chắc mặt ba,hầm hầm gần gầnDòng tin nhận màu xanh,lù lù trong máy baTrên cô em thần thở con tim ngây thơđâu có ngờ từ bao giờ mà côchờ ngồi sau lưng em từ nãy giờta lên đô, cô bé rơi Khi mặt mày mình bị đơ,điểm số rồi chẳng hề là mơCủa đời đó thì chẳng hề là thơVậy cố đi em nha,đánh dấu bài cho riêng em nhaThu bài ngồi chơi cho nên ta yên giấc thôiGầm tay mau,mình cùng gâuHiệu trường đang mong chờ rất lâuGió lại dình trời cao,còng gió thương mồm cô lạnh chuyên gáy emNgồi vào đây,nhìn vào đâyCầm tờ giây xong điền xuống đâyNgắm cô lâu thật lâu,đợi viết đi về đâuEm không muốn bị đùa hạChân dôi đến rồi đi mang theo những vết thâmEm cô gắng dài thích,mẹ bảo em cầmMẹ lại đến gặp cô,vàn sự cô giúp choMẹ cô hát hợp ca dành tặng riêng emNhớ thương em ngọt ngàoPhía sau chân trờiCó ai đang âm đếch điểmVà em trên trung bình dài dàiMột điểm anh,một điểm vănMười công dân nhưng một lý sinhThế nhưng không hiểu saoMình vẫn cứ thường xuyên được tiền tiến treoNhiều lần nghĩ,đợi ý gìThử một năm cho bị đút tiDù có ngu làm sao,lớp vẫn cứ lên rào ràoMùa thi chắc nghiệm qua,cho em những giấc mơRằn rung đúng chàn lan,là đời như mơBụi phân trắng lại rơi,bượng lên tấm giấy khenTrường em có bằng khen,lại được tuyển dương