Như đang trong mơ nghe âm thanh kia anh chỉ muốn níu giữ em lại.
Tình có lẽ đã chi phối lấy 2 con tim yếu ớt này suốt đêm ngày.
Và biết trước hai ta chẳng thể nào cùng nhau đi được hết quãng đường này.
Là do anh, do anh, do anh không biết cách giữ em, không biết cách yêu em.
Ngày đang trôi dần mang đi tất cả những thứ vốn không thuộc về tôi.
Dịu êm nhất trong khi hai ta đang ở cùng một nơi.
Là từng lời em nói, là từng lời em nói.
Ú u u ù còn nhớ ơ ớ.
Khoảnh khắc anh đang đợi trong cơn mưa.
Liệu em có hiểu sau nhiều lần đón đưa.
Để thấy hết những hi vọng bên trong anh.
Hi vọng bên trong anh và anh nhớ ơ ớ.
Hương tóc em vương lại trên áo anh.
Gợi nhớ ký ức mơ hồ và mỏng manh.
Ngẫm lại lúc mà ta có nhau, lúc mà ta có nhau.
Đã phải giấu đi những cảm xúc tiêu cực để làm em vui.
Nhưng có lẽ tôi đã lỡ mang về cho bản thân này toàn là sự dối trá.
Rồi từng ngày mình lại biết những gì là tốt hay không khi còn cạnh bên nhau.
Tất cả đã rõ hơn rồi, không thể trông đợi chỉ mãi một người.
Điều gì khiến hai ta ngộ ra tất cả chỉ là sự cố chấp.
Anh không thể lấy lại những niềm tin từ trước khi anh lỡ đánh mất.
Sự yên tĩnh đã bao lấy anh trong một hoàng hôn thiếu em.
Mặt trời chẳng còn chiếu lên vì bóng đêm còn nhớ ơ ớ.