*Là em nơi khi mảnh thân nhiều lần khócTên cột tóc chỉ vào trong tim vết mục nạnVà thực chất đều hiện nhiênKhông ai hò mù mấy thần luôn nằm ở trong trạng thái bất lựcKẻ đôi khi mệt cười không hề có ngheHọ không mang gầu hẹnCó bất thứ em chưa được biết và đừng nói sự bảo vệAi vì thương anh hùng thì thưa nhược điểm màNếp sau một ánh áo quang thì vai cầm bẫyLên điều tức yếu không thể chứng minh mình có giá trịNhưng việc lại bỏ ai cũng đều nhất tríLà lần đầu tiên em thức tiếng khúcVới lời yên ngủ như thể cao buộcĐánh đỡ một mơ bình yênBỏ ra đời như sự đánh cựcCầu xin một lần giúp đỡ đánh thử nhận lạiLại ản luôn văng như bài thiết giảnChỉ đưa thất bại về thì điều gì phải để mừng thầmTay về lấy một bữa công việcKhi ta biết mình chẳng trở nhanh hơnChẳng còn câu hỏi với tưNgày nào mình càng hiểu biết thì mẹ vẫn quênTìm ra được những vấn đềNhưng lại chẳng cách cuốn tay để khước từLuyện phi thiết giản để nếm thất bạiNhưng rồi kết quả thì vẫn như trước màEm nói rằng muốn đi về một mìnhĐôi mắt niềm đau nằm sâu trong sông sắcEm đã trải bao nhiêu cuộc tìnhTừng yêu một người bằng con timRồi biết họ yêu bằng con mắtChẳng có gì tài nguyện như điều em hướng tớiBiết rất khó để thốt ra lời mình muốn nóiRồi rằng thật sự muốn yêu hai emTính cách chụp dẫn nên tạo hóaTìm biến thể thiết thể lắp đầyQuan trọng ai đó đã tạo raVẫn còn cảm tưởng mơ hò mỗi khi em nhắm mắtVì những thứ em giữ thật chậtBên mình sẽ ghen và đánh mất niềm vuiChỉ bằng ghen táchNhưng hóa ra là ngoài tâm với tạSống trong thế giới bên nào những ai cũng chờMình dễ dàng nhất để buồn bỏCả bước tình yêu như khuôn khổHọ buồn miễn thân đã thành người tốtNhưng phải tốt bao nhiêu để cho đủTự phán xét nâu đổi hư hỏngNhưng thành câu chuyện đừng buông thỏLàm gì có ai để tâm lý cho mình thay đổiChẳng ai ghen đúng được phần trách nhiệmĐừng gây nên họ muốn viết mượnTuy nhiên nhưng tới thời điểm phải trả lại hay quênHiện thật không như mình muốnHôm qua em quen với những tình huống rằngHọ chịu nên định vinh quangMấy cách dập lên như nằm xuốngVà forgetChẳng có gì là sự thậtChỉ chấp chẳng là điều mình muốnCòn những thứ khác lại cử tuyệtThời gian chẳng phải lưu thuốcGiúp em trôi lên mọi cảm xúcNếu như bị cuộc đời chưa tưởngBị ngọt xung quanh như mùi tiền thuốc mà thôiBỏ điThật khó thuyết phục người để nghi ngờ mìnhVùng gì đó là điều vô íchXin cho em đừng sớm trở thànhVì cô đơn sẽ không ngờ tớiSau tất cả mọi chuyệnTa cũng chỉ là đứa trẻ không bao giờ lỡChỉ là đứa trẻ không bao giờ lỡChỉ là đứa trẻ không bao giờ lỡ