ĐĂNG NHẬP BẰNG MÃ QR Sử dụng ứng dụng NCT để quét mã QR Hướng dẫn quét mã
HOẶC Đăng nhập bằng mật khẩu
Vui lòng chọn “Xác nhận” trên ứng dụng NCT của bạn để hoàn thành việc đăng nhập
  • 1. Mở ứng dụng NCT
  • 2. Đăng nhập tài khoản NCT
  • 3. Chọn biểu tượng mã QR ở phía trên góc phải
  • 4. Tiến hành quét mã QR
Tiếp tục đăng nhập bằng mã QR
*Bạn đang ở web phiên bản desktop. Quay lại phiên bản dành cho mobilex
Tự động chuyển bài
Vui lòng đăng nhập trước khi thêm vào playlist!
Thêm bài hát vào playlist thành công

Thêm bài hát này vào danh sách Playlist

Bài hát nha gia kim - chuong 1 do ca sĩ Tran Ngoc San thuộc thể loại The Loai Khac. Tìm loi bai hat nha gia kim - chuong 1 - Tran Ngoc San ngay trên Nhaccuatui. Nghe bài hát Nhà Giả Kim - Chương 1 chất lượng cao 320 kbps lossless miễn phí.
Ca khúc Nhà Giả Kim - Chương 1 do ca sĩ Trần Ngọc San thể hiện, thuộc thể loại Thể Loại Khác. Các bạn có thể nghe, download (tải nhạc) bài hát nha gia kim - chuong 1 mp3, playlist/album, MV/Video nha gia kim - chuong 1 miễn phí tại NhacCuaTui.com.

Lời bài hát: Nhà Giả Kim - Chương 1

Lời đăng bởi:

Chào mừng bạn đang đến với kênh HẻM RadioSau đây,mời bạn nghe cuyển sáchNhà giả kimTác giảPaolo CoelhoDòng đọcTrần Ngọc SangTrên kênh HẻM RadioChương 1Dẫn nhập,nhà giả kim đang cầm lấy quyển sách mà một người trong đoàn lử hành mang theo.Quyển sách đã cũ và long gáy nhưng ông vẫn đọc được tên tác giả Oscar Wilde.Mở ra đọc,ông thấy có một câu chuyện về hoa thủy tiên.Dĩ nhiên,ông không lạ gì truyền thuyết về chàng Narziz Sintaingày ngày soi mặt trên hồ nước để tự chim ngưỡng sắc đẹp của mình.Chàng trai say mê chính mình đến nổi,một ngày kia nghiêng quá đà,ngã xuống hồ và chết đuối.Tới là từ nơi đó mọc lên một bông hoa đẹp,mang tên chàng Narziz Nor.Nhưng Oscar Wilde không kết thúc câu chuyện như thế,mà kể rằng sau khi chàng chết,những nàng tiên trong rừng hiện ra.Thấy hồ nước ngọt kia giờ đã biến thành một đầm lầy mặn vì nước mắt.Vì sao em khóc?Các nạn tiên hỏi.Vì em thương tiếc chàng Narcisse.Hồ nước đắp.Phải rồi,các chị chẳng ngạc nhiên tí nào.Và tuy tất cả chúng ta đều thay đổi chàng,nhưng chỉ mình em được chim ngưỡng sắc đẹp tuyệt vời ấy.Chàng sinh trai đến thế ưa.Hồ nước ngờ ngác hỏi.Còn ai biết điều này rõ hơn là em chứ?Các nàng tiên ngạc nhiên,ngày nào mà chàng chẳng cúi người soi mình trên mặt hồ?Nghe thế,hồ nước im lặng hồi lâu rồi mới đáp.Đúng là em khóc chàng Nargis,nhưng em chưa bao giờ để ý rằng chàng đẹp trai đến thế.Em khóc chàng,vì mỗi lần chàng soi người trên mặt hồthì em mới thấy được sắc đẹp của chính em hiện lên rõ trong đôi mắt chàng.Quả là một câu chuyện tuyệt vời,nhà giả Kim nói.Khi cậu trăng cừu Santiago su được đàn cừu về đến ngôi nhà thờ cổ và hoang phế,thì trời đã sầm tối.Ngôi nhà thờ này đã bị sập mái từ khá lâu rồi,và nơi kia là phòng thay áo lễ,này sừng sửng một cây dâu tầm to tướng.một cây dâu tầm to tướng.Cậu quyết định ngủ qua đêm tại đấy.Thế là cậu lùa lũ cừu qua khung cửa đã hư hại,rồi chắn lại bằng vài thanh gỗ để đem đến lũ vật khỏi chui ra.Tuy vùng này không có chó sói,nhưng đã có đêm,một con cừu chui ra ngoài khiến hầm sao cậu mất cả ngày đi tìm.Rồi cậu trải áo khoác trên nền đất,ngã lưng và dùng quyển sách đang đọc dở làm gối.Trước khi ngủ,cậu tự nhủ sau này phải tìm những sách dày hơn để vừa có thể đọc được lâu,vừa có thể dùng làm gối tốt hơn.Khi cậu thức giấc thì trời còn tối mịt.Nhìn lên trời cao,cậu thấy sao lấp lánh giữa những xà gan.Mình còn muốn ngủ tiếp mà.Cậu thầm nghĩ.Cậu lại vừa mơ giấc mơ y hệt cách đây một tuần và lần này cũng thức giấc giữa cơ mơ.Cậu ngồi dậy uống một hớp vàng rồi dùng loại gầy của người trăng cường đánh thức từng con một.Càng ngày cậu càng có cảm tưởng là lũ vật cùng thức dậy một lượt với mình như thể có một sự hòa điệu thần bí giữa đời cậu và những con vật từ hai năm nay đi theo cậu,rảy đầy mai đó tìm thức ăn và nước uống.và nước uống.Chúng đã quá quen với mình nên viết luôn cả giờ giấc của mình,cậu nghĩ.Nhưng sau một lúc suy ngẩm cậu lại thấy có thể ngược lại lắm,rằng cậu đã quenvới giờ giấc của bầy cừu.Một vài con chưa chịu dậy ngay,cậu lấy gậy đánh thức gọi tên từng con một.Cậu luôn luôn có cảm tưởng lũ cừu hiểu biết những gì mình nói,cho nên đôi lúcCậu đọc cho chúng nghe vài đoạn trong những quyển sách mà cậu đặc biệt thích,hoặc cậu triết lý về cuộc sống đơn độc và niềm vui của người chăng cừu,hay là bình phẩm về những tin mới biết được nơi những thành phố cậu thường đi qua.Nhưng từ hai ngày nay,cậu hầu như chỉ nói về một đề tài,cô con gái của một nhà buôn ở cái thành phố nhỏ mà bốn ngày nữa cậu và Lũ Cừu sẽ đến.Lần đó,một người quen đã giới thiệu với cậu cửa hàng này và giờ đây cậu lại dẫn bầy cừu đến đó.Tôi muốn bán lông cừu.Không cừu.Lần đó cậu đã nói với ông nhà buôn kia như thế.Cửa tiệm đang đầy khách hàng nên ông ta yêu cầu chặn chăn cừu đợi đến xế trưa.Thế là cậu ngồi ngay xuống lề đường trước cửa hiệu rồi trồng bị ra một quyển sách.Mình không biết là chăn cừu mà cũng đọc được sách đấy.Một giọng con gái cất lên ngay bên cạnh cậu.Đúng là một cô gái đất Andalusia.Andalusia là vùng phía nam Tây Ban Nha,sát đầy Tây Dương và địa Trung Hải.Với mái tóc đen dài và đôi mắt phản phất nét người Morin.Người Morin, tiếng Anh đọc là Moor,một sát dân du mục ở Bắc Phi,đã đô hộ Tây Ban Nha từ thế kỷ thứ 8 đến thế kỷ thứ 15.Bởi vì giống cừu còn dạy tôi biết được nhiều điều hơn là sách vở.Cậu đáp.Hai người trò chuyện tiếu tích suốt hơn hai tiếng.Cô gái cho biết mình là con người chủ tiệm kia và kể về cuộc sống đơn điệu ngày nào như ngày nãy ở đó.Về phần mình,cậu chăn cười kể về phong cảnh vùng Andalusia và kể về những tin tức mới lạ ở những nơi cậu đã đi qua.Cậu lấy lặm vui sướng vì có người lắng nghe chuyện mình.Anh học đọc sách như thế nào?Cô muốn biết.như mọi người khác?Cậu đáp.Nhưng nếu anh đọc sách được thì sao anh chỉ thành một người chăn cư bình thường thôi?Cậu bối rối vì tin chắc rằng cô sẽ không hiểu nổi cậu.Để tránh né trả lời,cậu tiếp tục kể về hành trình của mìnhvà đôi mắt nhỏ phản phất mắt người Morin của cô gái khi tròn xoe lút nheo lại vì kinh ngạc.Thời gian trôi qua,còn cậu thầm ước ngày hôm ấy đừng bao giờ chấm dứthoặc là bố cô cứ tiếp tục để cậu chờ thêm 3 ngày nữa.Cậu thấy một cảm giác khác lạ chưa từng biết đến,đó là mơ ước được sống ổn định một nơi.Có cô gái này bên cạnh thì chẳng còn ngày nào là nhàm chán nữa.Nhưng rồi ông nhà buông đến,bảo sáng cho Long 4 con cừu.Trả tiền ngay,rồi bảo cậu sang năm trở lại.Bây giờ chỉ còn có 4 ngày đường nữa là đến thành phố kia.Cậu nào nứt nhưng lòng lại bồn trộn,biết đâu cô gái đã quên cậu lâu rồi,thiếu gì người chăn cừu đi qua đấy để bán lông cừu.Chẳng cần,cậu nói với bậy cừu,bởi vì tao cũng quen khối con gái ở bao thành phố khác.Nhưng trong thăm tâm cậu biết mình không thể chẳng cần,vì rằng bất cứ người chăn cừu,người thủy thủ hay người khách thương nay đây mai đó nàocũng có ở đâu đó một kẻ khiến cho họ quên mất thú vui,được tự do gian hồ,đi cùng trời cuối đất.Trời hững sáng,cậu chăn cừu lùa lũ vật đi về hướng mặt trời mọc.Loài vật chẳng bao giờ phải tự quyết định về bất cứ chuyện gì.Cậu nghĩ,có lẽ vì vậy mà chúng quấn quýt với mình.Nhu cầu duy nhất của lũ cừu là ăn và uống.và uống.Bao lâu còn dẫn chúng đến được những đồng cỏ mượt mà của vùng Andalusia,thì chúng vẫn mãi là những người bạn thân thiết,dù cho một ngày như mọi ngày với những giờtẻ nhạc trôi qua,từ lúc hừng đông đến khi mặt trời lặng,dù cho chúng không hề đọc một quyểnsách trong cuộc sống ngắn ngủi và không bao giờ hiểu được tiếng người ta kháo nhau về những chuyện mới lạở nơi này nơi nọ.Được cho ăn và cho uống là chúng hài lòng,với chúng thì thế là đủ.Đổi lại,chúng là những người bạn đồng hànhđem lại niềm vui,cống hiến nhiều lenvà thỉnh thoảng cả thịt nữa.Nếu bất chật mình biến thành một kẻ hung ác,giết hết con này đến con khác,thì chắc khi cả lũ chết gần hết rồi chúng mới biết.Cậu thầm nghĩ,vì chúng mù quán tin vào mình,chứ không còn tin ở bản năng của chúng nữa,chỉ bởi vì mình là kẻ dẫn chúng đến những đồng cỏ xanh và nguồn nước mát.Cậu chật ngạc nhiên trước những suy nghĩ này của chính mình.Có lẽ ngôi nhà thờ cổ này cùng với cái dâu tầm bị ma ám rồi chắc?Dù sao đi nữa thì cũng tại hai thứ này mà cậu mơ giấc mơ kia thêm lần thứ haivà vô cớ tức bực với những người bạn đồng hành trung thành của mình.Cậu uống một ngụm vang còn lại của chiều hôm trước và kéo áo khoát sát mình hơn.Cậu biết,chỉ ít giờ nữa,khi mặt trời đứng bóng thì sẽ quá nóng,không lùa cừu đi trên đồng cỏ được.Lúc đó cả nước Tài Bàn Nha sẽ ngủ giấc trưa hè,nóng tới tận chiều,thế mà cậu vẫn phải tha theo người chiếc áo khoát.Nhưng mỗi khi sắp cầu nhầu về cái áo nặng như cùm kia thì cậu lại thấy biết ơn nó vì nhờ nó mà sáng ra cậu không bị rét trung người.Mình luôn luôn phải phòng khi thời tiết dở chứng bất thương.Cậu nghĩ và thấy sung sướng có cái áo khoác nặng.Cái áo cũng như cuộc đời cậu có ý nghĩa của nó.Vào 2 năm trong rủi,cậu biết tường tận mọi thành phố vùng Andalusia và cả mục đích của đời mình,đó là đi du hành.Cậu định lần này sẽ giải thích cho cô gái biết vì sao mà cậu,một gái chăn cừu bình thường,lại biết đọc.Cho tới năm 16 tuổi,cậu còn theo học trong một chủng viện.Cha mẹ cậu mong cậu sẽ trở thành linh mục.Được như thế thì mọi gia đình nông dân bình thường như gia đình cậu sẽ rất tự hào.Vì chính những người nông dân này đến nay cũng chỉ sống nhờ ăn và uống,chẳng khác gì bày cười của cậu.Thế là cậu được học tiếng Latin,tiếng Tây Ban Nha và Thần học.Nhưng từ nhỏ cậu đã mơ ước đi cùng khắp thế giới bao la.Và điều này đối với cậu quan trọng hơn là biết về Chúa và tội lỗi của loài người.Rồi vào một buổi xế trưa,nhân dịp về nhà thăm cha mẹ,Cậu thu hết càng đảm nói với bố rằng mình không muốn trở thành linh mục mà muốn được đi đây đó.Từ bốn phương trời thiên hạ đã đến nơi đây rồi con ạ.Lần ấy bố cậu nóihọ đến để tìm sự mới lạ nhưng rồi thì họ vẫn mãi là chính họ.Họ leo lên đồi để xem thành quách rồi cho rằng quá khứ hay ho hơn hiện tại.Dù tóc họ vàng hay da họ ngâm,nói chung họ cũng giống như dân thành phố này cả thôi.Nhưng con chưa biết các thành quách ở đất nước họ.Cậu đáp.Khi đã quen phong thổ và phụ nữ vùng này rồi,thì những người đàn ông họ nói rằng họ muốn vĩnh viễn ở lại đây.Ông bố nói tiếp.Con cũng rất muốn biết về phụ nữ và đất nước của họ.Cậu thú nhận.Vì thật ra họ có thể ở lại đây mãi đâu.Họ thừa tiền, thừa bạc con ạ.Ông bố đáp,còn vùng mình chỉ có người chăng cừu mới phải nay đây mai đó thôi.Thế thì con sẽ làm kẻ chăng cừu.Ông bố không nói gì nữa cả.Hôm sau,ông cho cậu một túi tiền đựng ba đồng tiền vàng cổ Tây Ban Nha.Bố tình cờ tìm thấy trong ruộng nhà ta cách đây lâu rồi.Lẽ ra là tiền để cho con được nhận vào nhà thợ đấy.Con lấy mà mua một đàn cừu rồi đi khắp nơi khắp chốn cho đến khi con hiểu ra rằng làng mạc thành quách vùng mình tuyệt vời nhất,phụ nữ vùng mình xinh đẹp nhất.Rồi ông Ban Phúc chúc lành cho cậu.Cậu đọc thấy trong mắt bố cũng chính niềm mơ ước được phiêu du.Nó vẫn sống mãi trong ông sau hàng chục năm tìm cách lãng quên qua những lo toan sao cho có cái ăn,cái uống hằng ngày và một chốn nương thân.Chương 2Chân trời đỏ ối,mặt trời dần lên,cậu chăn cười nhớ đến lần trò chuyện với bố và cảm thấy sung sướng.Từ đó đến nay,cậu đã qua nhiều thành quách và quen biết nhiều phụ nữ,nhưng không có ai giống như cô gái cậu sẽ gặp lại trong ít ngày tới.Cậu có cái áo khoác,một quyển sách mà cậu có thể đổi lấy một quyển khác và một đàn cừu.Nhưng cái chính là mỗi ngày cậu đều thực hiện được ước mơ của mình đi khắp đó đây.Khi nào chán vùng Andalusia bao la,cậu có thể bán bầy cừu để trở thành thủy thủ.Rồi khi chán biển cả,cậu có thể thăm thú mọi thành phố,làm quen với bao phụ nữ và thử mọi phương cách để đạt hạnh phúc.Mình thật không hiểu nổi làm sao người ta có thể tìm thấy chúa trong lớp học cho chúng sinh được.Cậu nghĩ trong lúc ngắm nhìn mặt trời lên,vì cậu luôn tìm những con đường mới để đi nếu điều kiện cho phép.cho phép.Nên dù đã nhiều lần qua lại vùng này,nhưng trước đây cậu chưa từng vào ngôi nhà thờ hoang tàn nọ.Thế giới bào la vô cùng tận.Giả thử cứ để cho bày cựu dẫn đi thì chắc hẳn cậu sẽ còn phát hiện được nhiều điều hay ho nữa.Chúng không nhận ra rằng ngày ngày chúng đi đường mới.Chúng không biết đồng cỏ khác nhau và bốn mùa thay đổi.vì chúng chỉ lo có mỗi chuyện ăn và uống.Nhưng biết đâu con người cũng y như thế.Cậu nghĩ.Ngay chính mình cũng không nghĩ đến cô gái nào kháctừ khi quen con gái chủ tiệm vải nọ.Cậu nhìn trời và án chừng sẽ đến Tarifa trước giữa trưa.Ở đây cậu có thể đổi quyển sách lấy quyển dày hơn,mua đầy bình rượu vang,cạo râu,cắt tóc.Cậu định chuẩn bị cho bảnh để đi gặp cô gáiChỉ không muốn thắc mắc rằng biết đâu một gái chăn cừu khác với một bày cừu lớn hơn đã đến đó trước cậu và hỏi cưới nàng rồi.Chỉ khi nào có khả năng thực hiện được giấc mơ thì cuộc sống mới đáng sống.Cậu cân nhắc trong lúc nhìn trời lần nữa và trảo bước.Cậu chật nhớ ra rằng ở Tarifa có một bài giải đoán được mộng mỹ.mà tối hôm qua cậu lại mơ y như lần trước.Bà Lão dẫn khách vào phòng trong của ngôi nhà,ngăn với phòng khách bởi tấm mạnh làm mặn các giải ni lông sạc sở.Ở đây có một cái bàn,hai cái ghế và một hình chúa Gesù.Bà Lão ngồi rồi bảo cậu ngồi theo.Xong,bà nắm lấy hai bàn tay cậu,khẽ lấm bẩm đọc kinh.Nghe như kinh của người Zikwena.Zikwena tiếng Anh là Gypsy,một sát dân du cư gốc từ Ấn Độ sang châu Âu từ thế kỷ 15.Trong cuộc hành trình,cậu đã từng gặp không ít người Zikwena rồi.Họ cũng đi khắp nơi này nơi khác,tuy không trăng cựu như cậu.người ta bảo rằng dân Zikuena chuyên lọc lửa.Người ta còn nói thêm rằng họ liên minh với ma quỷ,rằng họ cướp trẻ thơ,bắt chúng làm đô lệ trong các khu lều âm u của họ.Thỏi nhỏ,cậu rất sợ bị người Zikuena bắt cóc,thành ra khi bà lão nắm tay thì nỗi sợ hãi xưa lại ập đến.Nhưng bà ta treo hình chúa xe xu trên tường mà.Cậu tìm cách tự trấn an.Cậu không muốn tay mình trung lên để bà lão không nhận ra được rằng mình đang sợ.Cậu thầm đọc kinh lại cha.Lạ thật!Bà lão nói,mắt vẫn nhìn chăm chăm đôi bàn tay cậu,rồi im bặt.Cậu càng thêm lo.Bà lão nhận thấy tay cậu đang bỗng dưng trung lên.Cậu vội rụt tay về.Tôi đến đây không phải để nhờ xem chỉ tay.Cậu nói và ân hận đã đến chốn này.Trong một khoảnh khắc,cậu nghĩ tốt hơn cả nên trả tiền rồi chuồng thẳng.Đúng là cậu đã quá quan trọng hóa giấc mơ của mình.Cậu đến đây vì muốn tìm hiểu về giấc mơ.Bà lão đáp,mà mơ là ngôn ngữ của Chúa.Nếu người nói bằng ngôn ngữ thế gian thì ta giải đoán được,nhưng nếu người nói bằng ngôn ngữ của tâm hồn thì chỉ mình cậu có thể hiểu được thôi.Tùy thế ta cũng thử xem sao.Lại một kế mõn.Cậu chăn cừu nghĩ.Tùy thế cậu muốn thử một lần xem sao.Chẳng gì người chăn cừu cũng liều đối phó với cho sói và khô hạn.Vì thế mà nghề này mới hứng thú.Tôi nằm mộng hai lần liên tiếp.Cậu nói,mơ thấy mình và bày cừu đang trên đồng cỏ,chật một đứa trẻ không biết từ đâu đến,chơi với bày cừu.Đúng ra tôi không thích có ai quấy rầy lũ cừu của tôi vì chúng vốn sợ người lạ.Nhưng trẻ con luôn nô đùa với chúng được mà không làm chúng hoãn.Tôi không hiểu tại sao,do đâu mà cừu biết được tuổi tác của người nhỉ?Vào chuyện chính đi thôi.Bà Lão ngắt lời.Ta còn một cái nồi to đang đặt trên bếp cần phải trông chừng.Hơn nữa,cậu chỉ có chút tiền cầm thì không thể làm ta mất nhiều thời giờ được.Đứa trẻ chơi với bày cười một lúc.Cậu ngừng nghịu kể tiếp.Đồ chật nó nắm tay tôi dẫn đến kiên tử tháp bên Ai Cập.Cậu chờ một phút để chờ phản ứng của bà Lão.nhưng bà chẳng nói gì.Rồi ở kiêm tử tháp bên Ai Cập,cậu nhấn mạnh sáu chữ sau để bà lão rõ.Đứa bé nói với tôi,nếu anh đến đây thì anh sẽ tìm thấy một kho tàn trôn giấu bí mật không ai biết.Rồi khi nó định chỉ cho tôi chỗ chính xác của kho tàn thì tôi thức giấc.Cả hai lần đều y như vậy.Bà Lão im bặt thêm một lúc rồi lại cầm lấy hai bàn tay cậu Trăng Cửu,chăm chú nhìn.Bây giờ ta không đòi cậu chút thù lao nào hết.Bà Lão nói,nhưng ta muốn được hưởng một phần mười kho tạng khi cậu tìm thấy nó.Cậu Trăng Cửu cười vui thích.Nhờ một kho tạng trong mơ mà cậu tiết kiệm được chút tiền cầm hiện có.Cầm hiện có.Đúng là một bà lão Ziguena có khác,ngờ nghệt hết sức.Được thôi,bà giải đoán đi.Cậu đáp.Trước đó cậu phải thề sẽ trả ta một phần mười kho tàng là tiền công cho điều ta sắp giải đoán.Cậu thề và bà lão yêu cầu cậu lập lại lời thề trước Hình Chúa.Đây là một giấc mơ thuộc ngôn ngữ thế gian.Và Lão nói,do đó ta có thể đoán được,nhưng việc giải đoán này rất khó,thành ra ta được hưởng một phần kho tàng của cậu cũng đáng thôi.Ý nghĩa của nó như thế này,cậu hãy đi đến kiên tử tháp Ai Cập.Tuy ta chưa từng nghe nói đến cái tháp đó bao giờ,nhưng một khi đứa trẻ đã chỉ đường cho cậu thì nhất định phải có.Cậu sẽ tìm thấy ở đây cái kho tàng khiến cậu giàu to.Cậu chăng cừu sửng sốt rồi thất vọng.Nếu chỉ có thế thì cậu chẳng cần mất công tới đây làm gì.Xong dẫu sao cậu cũng chưa phải trả gì hết.Nếu chỉ để biết có bấy nhiêu thì lẽ ra tôi không cần mất thời gian như thế này.Cậu nói.Chính vì thế mà ta đã nói rồi rằng đây là một giấc mơ khó đoán.Những việc tưởng chừng như đơn giản trong cuộc sống thì thật ra là những việc hết sức phi thường.Chỉ những bật trí giả mới thấu hiểu nổi.Ta không phải bật trí giả nên phải dùng cách khác.Chẳng hạn phải xem chỉ tay.Thế tôi phải đến Ai Cập bằng cách nào đây?Ta chỉ có thể giải đoán mộng thôi,chứ không biết phải làm sao để biến chúng thành thật được.Chính vì thế mà ta phải sống nhờ vào thù lao khách trả.Còn nếu tôi không bao giờ tới được Ai Cập thì sao?Thì ta không được trả thù lao.đã thủ lao,không phải là lần đầu tiên đâu.Rồi bà Lão không nói gì thêm nữa,mà chỉ bảo cậu về đi,vì bà đã mất quá nhiều thị giờ cho cậu rồi.Cậu chăn cười thất vọng ra về,và nhất quyết không bao giờ tin vào mộng mị nữa.Rồi cậu chọc nhớ,còn phải giải quyết một vài việc.Mua thức ăn,đổi sách lấy một quyển giày hơn.Sau đó cậu ra ngoài bãi chợ,ngồi trên ghế băng thưởng thức rượu vang mới mua.Hôm ấy trời rất nóng và chẳng hiểu sao vàng lại làm cậu phấn chấn.Lũ Cựu được gửi gắm chăm sóc cẩn thận nơi chuồng của một người bạn cậu mới quen ở lối vào thành phố.Cậu quen biết nhiều người ở vùng này,cậu thích đi nhiều cũng vì thế,luôn luôn kết được bạn mới mà không cần mất trọn thị giờ để sống bên họ.Nếu lúc nào cũng chỉ quen một số người thôi như ở trường đảo,thì họ sẽ trở thành một phần không thể tách rời khỏi cuộc đời mình.Khi đã như thế thì họ muốn thay đổi cuộc đời mình.Rồi khi ta không muốn thay đổi như họ muốn thì họ sẽ thất vọng.Vì hình như ai cũng tưởng mình biết rất rõ người khác phải sống như thế nào cho đúngtrong khi lại mù mờ về cuộc sống của chính bản thân mình.Giống như bà lão giải mộng kia không biến nổi giấc mơ thành hiện thực vậy.Cậu muốn chờ cho đến khi mặt trời xuống thấp nữa mới dẫn đàn cừu đi tiếp.Cậu bắt đầu đọc quyển sách mới nhận được của Linh Mục Thành Tarifa.Sách dày lắm và ngay trang đầu đã nói về một đám tan mà tên các nhân vật phức tạp quá.Nếu một ngày nào đó mình viết sách,cậu nghĩ mình sẽ chỉ cho nhân vật này xuất hiện tiếp nhân vật khác để người đọc khỏi rối trí?Đọc một lúc cậu mới thấy hay vì chuyện viết về một đám tang trên tuyết trắngđã đem đến cho cậu một cảm giác tươi mát giữa cây nắng trưa gầy gắt này.Cậu đang mê mãi đọc thì một ông già đến ngồi cạnh và bắt chuyện.Họ làm gì đấy?Ông già hỏi,tay chỉ những người đi lại hối hả trên bãi chợ.Làm việc?Cậu đáp cục ngũng chủ ý cho thấy mình đang say mê đọc.Nhưng thật ra, cậu đang nghĩ đến việc sẽ sáng lông cừu trước mắt của con gái chủ tiệm để cô thấy cậu giỏi giang,làm được nhiều việc không dễ tí nào.Cậu đã nhiều lần tưởng tượng cảnh ấy và lần nào cô gái cũng sững sốt khi cậu giải thích cho cô biết rằng phải sáng lông cừu từ sau tới trước.Cậu cũng ráng nhớ vài ba giai thoại để có thể vừa làm vừa kể cô nghe.Phần lớn những giai thoại này cậu đọc trong mấy quyển sách nào đó,nhưng lại muốn kể như thể chính mình đã chứng kiến.Còn bà nào thì cô cũng không biết thực hư được vì cô không biết đọc.Nhưng ông già không chịu buông.Ông kêu rằng mệt,khát và xin một hớp vang.Cậu đưa ông chai rượu,hy vọng rồi sẽ được để yên.Nhưng ông già cứ nhất định bắt chuyện.Ông hỏi cậu đang đọc gì đấy.Cậu muốn tỏ ra bất lịch sự và đối sang ghế khác quánhưng bố cậu đã dạy phải kính trọng người già cả.Thế nên ra,cậu đưa quyển sách cho ông vì hai lý doMột là cậu không đọc được đúng tên sáchHai là nếu ông già không biết đọcthì có lẽ ông sẽ xấu hổ và tự sang ngồi ghế khácHừm...Ông già ẩm ừ rồi xăm soi nhìn quyển sách như thếnó là một vật lạQuyển này tuy là một tác phẩm lớnnhưng rất nhạm chảnCậu chăn cừu sửng sốtNhững ông già biết chữ mà còn đã đọc quyển sách đó rồi nữaNếu đúng là nhạm chán như ông già nóiThì còn kịp để đổi lấy quyển khácNó cũng nói về một vấn đề như mọi quyển sách khác thôiÔng già nói tiếpRằng con người Không có khả năng lựa chọn lấy vận mệnh của mìnhVà kết thúc rằngAi cũng tin vào cái điều biệt bộm nhất thế gianĐiều biệt bộm ấy là gì?Cậu Trăng Cường ngơ ngác hỏiĐó là vào một lúc nhất định trong đờiChúng ta không làm chủ được vận mệnh của mình nữaVà rồi đời mình sẽ do định mệnh đưa đẩyĐó chính là điều dối trá nhất thế gianCháu thì không thếCậu đápNgười ta muốn cháu trở thành thầy tuNhưng cháu đã quyết định làm kẻ Trăng CườngThế là phải lắmÔng già nóiBởi cậu thích đi đây đi đó nhiều mà.Ông này đọc được ý nghĩ của mình.Cậu ngậm nghĩ.Trong lúc ấy,ông già lần dở sách,không có vẻ gì muốn trả lại cả.Cậu chăn cường nhìn bộ quần áo khác thường ông già mặc trên người.Trông ông như một người Ả Rập.Điều không có gì lạ ở vùng này.Châu Phi chỉ cách Tarifa có vài giờ đường thôi.Chỉ cần dùng thuyền nhỏ vượt eo biển hẹp là tới.Châu Phi cách Tây Ban Nha bởi eo biển Gibraltar.Người Ả Rập thường đến thành phố này mua sắm và ngày nào cũng nhiều lần lăm răm đọc những bài kinh lạ tai của họ.Ông từ đâu đến?Cậu hỏi.Từ nhiều nơi.Không ai có thể đến cùng lúc từ nhiều nơi khác nhau được.Cậu nói.Cháu là kẻ chăn cừu và biết nhiều nơi,nhưng đến thì chỉ từ một thành phố thôi.Nó ở gần một nơi thành cổ.Ủa cháu sinh ra ở đấy?Thế thì có thể nói sinh quán ta ở Sê-lầm.Cậu chăng cừu không biết Sê-lầm ở đâu,nhưng không hỏi tiếp để khỏi bị xem là dốt nát.Cậu nhìn những người lăng sang đi lại trên bãi trờ một lúc lâu,người nào cũng có vẻ rất bận rộn.Sê-lầm giờ ra sao?Cậu hỏi,mong tìm được một chút manh muối.Vận thường.Chẳng lần ra được chút gì cậu chỉ biết Salem,không ở trong vùng Andalusia.Bởi nếu có thì cậu đã nghe nói tới rồi.Thế ông làm gì ở Salem?Cậu hỏi tới.Ta làm gì ưa?Ông già bật cười ha hả.Ta là vua sứ Salem.Người ta cứ hay nói những chuyện lạ luôn.Cậu nghĩ thầm.Đôi khi chơi với lũ cừu còn thích hơn vì chúng căm,chỉ biết tìm thức ăn và nước uống.Sách cũng giúp ta đỡ buồn bằng cách kể ta nghe những chuyện hay ho mỗi khi ta muốn nghe.Nhưng khi trò chuyện với người thì có thể họ sẽ nói những điều quái lạ khiến ta chịu,không biết phải tiếp tục nói gì.Tên ta là Melchisedec.Ông già nói,Cậu có bao nhiêu cừu?Tạm đố.Cậu nghi ngại đó,ông này muốn biết quá nhiều về cậu.Thế thì phiền lắm đấy,vì ta sẽ không giúp cậu được gì nếu cậu cho rằng có đủ cừu.Đến đây thì cậu bực mình thực sự,cậu có cậu được giúp đỡ gì đâu.Ông già xin cậu rữ vang,bắt chuyện và mượn sách đấy chứ.Ông cho cháu xin lại quyển sách,cháu phải trở lại chỗ bày cừu rồi dẫn chúng đi tiếp.Nếu cậu trả thù lao cho ta một phần mười số cừu của cậu,thì ta sẽ chỉ cậu cách đến được cái kho tàng trồn dấu bí mật đó.Ông già nói.Đến đây,cậu chật nhớ lại giấc mơ và bỗng thấy mọi sự như sáng tỏ.Mụ già giải mộng tuy không đòi gì hết,nhưng bây giờ lão già này có thể là chồng mụ lắm,sẽ lấy cừu của cậu đổi lại một lời chỉ dẫn vô giá trị về một kho tàng không hề có.Chắc hẳn lão cũng là dân Zikuena thôi.Cậu chưa kịp mở miệng thì ông già đã cúi nhặt một cây que rồi viết trên mặt cát.Khi cúi như thế,có gì đó lué sáng trên ngực ông làm cậu lóa mắt.Nhưng ông già bằng một động tác phải nói là quá nhanh nhẹn ở vào tuổi ông,vội kéo áo khoác che lên.Khi mắt không còn lóa nữa,cậu đọc những gì ông già vừa viết.Trên mặt các bãi chợ là tên bố mẹ cậu.Cậu đọc về cuộc đời mình,những trò chơi thổi nhỏ,những đêm lạnh lẽo trong chủng viện.Cậu đọc tên người con gái chủ tiệm vải mà chính cậu còn chưa biết.Cậu đọc những câu chuyện của mình mà cậu chưa từng thổ lộ cùng ai,như vụ cậu lấy trộm súng của bố để đi săn hư.Chuyện lần đầu tiên trong đời tự thân tìm biết dục tính là gì.Chương 3Tà là vua sứ Sê-lậm.Ông già giọng giạc nóiTại sao một vị vua lại đi trò chuyện với một kẻ chăn cừu tầm thương nhỉ?Cậu thắc mắc hỏi,có hơi xấu hổ về xuất thân của mìnhCó nhiều lý do,nhưng lý do chính là cậu đã thành công trong sự đeo đuổi vận mệnh của mìnhCậu chăn cừu chẳng hiểu thế nào là vận mệnhVận mệnh chính là điều mà anh luôn luôn muốn đạt được.Khi còn trẻ,ai ai cũng biết vận mệnh của mình là gì.Trong đoạn đời này,mọi sự đều đơn giảnvà người ta *** mơ mộng đủ thứ về những điều họ muốn làm trong đời.Nhưng rồi,theo thời gian,một sức mạnh thần bí sẽ tìm cách thuyết phục ta rằngcon đường đời như ta mơ ước sẽ không thể nào thực hiện được đâu.Cậu Trăng Cừu chẳng hiểu gì lắm những gì ông già nói.Tuy thế,cậu vẫn muốn biết sức mạnh thần bí kia nghĩa là gì.Rồi cô con gái chủ tiệm vải sẽ tròn xoe mắt nghe cậu giảng cho mà xem.Đó là một lực thần bí.Xem ra có vẻ không tốt lành.Nhưng trong thực tế là giúp chúng ta đi hết con đường đời của mình.Lực thần bí này chuẩn bị cho tinh thần và ý chí ta sẵn sàng.Bởi sự thật vĩ đại trên hành tinh này chính làBất kể anh là ai,anh làm gì,khi anh thật tâm mong muốn điều gì,thì điều mong muốn đó sẽ được hình thành trong cõi tâm linh vũ trụ.Đó sẽ là nhiệm vụ của anh trên trái đất.Ngay cả khi chỉ là mong muốn được đi đây đi đó hay là được lấy con gái nhà buôn vải hay sao.hoặc mơ ước tìm kho tàn chẳng hạn.Tâm linh vũ trụ được nuôi dưỡng bởi hạnh phúc của con người,bởi cả sự bất hạnh,tỵ hiểm và ghen tuôn nữa.Nhiệm vụ duy nhất của mỗi chúng ta là thực hiện con đường mình đã chọn.Tất cả chỉ là một,rồi khi anh quyết chí muốn điều gìthì toàn vũ trụ sẽ chung sích để anh đạt được điều ấy.Cả hai ngồi lặng thinh hồi lâu,quan sát người qua kể lại trên bãi trợ.Rồi ông già lên tiếng trước.Tại sao cậu chọn ngày trăng cựu?Vì cháu thích đi đây đi đó.Ông già chỉ vào một người bán kem với chiếc xe kéo màu đỏ 2 bánh đầu ở một góc bãi trợ.Khi còn nhỏ người bán kem kia cũng muốn đi đây đi đó lắm.Nhưng mà anh ta thấy nên mua một xe kem để kiếm tiền và dành *** đã.Khi nào đủ tiền,anh ta sẽ sang châu Phi chơi một tháng.Anh ta không hề hiểu rằng người ta lúc nào cũng có thể thực hiện được ước mơ của mình.Lẽ ra anh ta nên làm kẻ chăn cường.Cậu buộc miệng nói to.Anh ta quả cũng có nghĩ thế đấy.Ông già nói.Nhưng mà nghề bán kem được coi trọng hơn là chăn cường.Họ có nhà cửa,còn người chăn cừu phải ngủ ngoài đồng trống.Thiên hạ thích gã con gái cho người bán kem hơn là gã cho gã chăn cừu.Chàng trai thấy tim mình đau nhói khi nghĩ đến con gái chủ tiệm vải.Chắc hẳn trong thành phố của cô cũng có một người bán kem.Nói cho cùng,con người coi việc kẻ khác đánh giá anh bán kem hay cậu chăn cừu quan trọnghơn là thực hiện điều thâm tâm mình muốn.Nói đến đây,ông già lật sách,đọc qua loa.Chàng chăn cừu đợi một lúc rồi mới lên tiếng cắt ngang,giống như lúc đầu cậu bị cắt ngang.Tại sao ông nói với cháu về những điều này?Vì chính cậu đã cố gắng đi theo tiếng gọi của thâm tâm,và giờ đây sắp bỏ cuộc.Lúc nào ông cũng xuất hiện vào đúng giây phút quyết định sao?Không phải lúc nào cũng dưới hình dáng này,nhưng ta luôn luôn xuất hiện dưới một dàng nào đó.Đôi khi dưới dạng một giải pháp tốt,một ý kiến xuất thận.Có lần, vào lúc quyết định,ta tạo hoàn cảnh thuận lợi hơn,v.v.Nhưng phần lớn người ta không nhận ra điều ấy.Ông già kể rằng tuần trước ông,dưới dạng một viên đá,đã đến với một người tìm đá quý.Người đó đã bỏ tất cả để tìm Ngọc Lục Bảo.Ông ta đã làm việc trồng rã năm năm ở một con sôngvà đã đập 999.999 viên đáchỉ để tìm lấy một viên Ngọc Lục Bảo.Bây giờ,người tìm Ngọc đã định bỏ cuộc rồi.Trong khi chỉ cần một hòn đá nữa thôi,một hòn đá duy nhất nữa là sẽ tìm được Ngọc.Chính vì người này đã tin theo tiếng gọi của Thăm Tâm,nên ông già quyết định ra tay giúp.Nó biến thành một viên đá lăng tới chân người nọ.Người này,với tất cả phẫn nộ và tuyệt vọng của 5 năm mất trắng,liện viên đá ra thật xa.Ông ta ném mạnh đến nỗi,nó làm vỡ toan một hòn đá khác,làm lộ ra viên ngọc lục báu đẹp nhất thế gian.Con người nhận thức rất sớm,họ sống trên đời để làm gì?Ông già nói,giọng nhứm vẻ chua chát.Không thể chính vì thế mà họ lại bỏ cuộc sớm,đành thôi.Lúc ấy, cậu Trăng Cựu mới nhắc ông rằng hai người bắt đầu bằng câu chuyện kho tàn bị trôn giấu.Kho tàn được dòng sông đưa lên mặt nước rồi lại vùi xuống đáy.Ông già nói,nếu cậu muốn biết gì về kho tàn của mình thì phải chịu trả ta một phần mười số cừu của cậu.phần mười khó tàn hơn à?Ông già tỏ vẻ không hài lòng.Nếu cậu hứa trả bằng cái mình chưa sở hữu,thì rồi sẽ có lúc cậu mất đi ý chí đạt được nó đi.Nghe thế, cậu chăn cừu bèn thú thật đã hứa trảmột phần mười khó tàn cho bà già Ziguena rồi.Phải,người Ziguena khôn lắm!Ông già nói.Dù sao thì cũng tốt,vì cậu đã học được rằngỞ đời mọi thứ đều có giá của chúng cả.Đó chính là điều mà chúng ta,những sứ thần đem ánh sáng đến soi rọi,muốn truyền đoạn.Ông già đưa trả cậu quyển sách.Ngày mai giờ này,cậu đem một phần mười số cừu đến cho ta.Ta sẽ chỉ cho cậu con đường tìm đến được kho tạng.Tạm biệt.Rồi ông già bỏ đi,biến mất sau một góc tường.Cậu là một thằng trai cố đọc tiếp nhưng không tập trung nổi nữa.Cậu thấp thởm và căng thẳng vì biết những gì ông già nói là đúng sự thật.Cậu lại xe kem mua một cây kem rồi cân nhắc xem có nên kể cho người bán kem những gì ông già vừa nói không.Đôi khi nên để yên cho mọi sự tiếp diễn là khôn ngoan hơn.Cậu nghỉ và bình tâm lại.Nếu cậu nói ra thì biết đâu người bán kem sẽ băng khoăn suốt vài ba ngày liềnCậu có nên tung hê hết tất cả không?Mà anh ta lại đã quá quen với cái xe kem rồiCậu thấy đừng nên làm người bán kem phải lo nghĩ nữaThế là cậu đi lang thang thơ thẫn trên đường phốRa đến bến cảngỞ đây có một ngôi nhà nhỏ với quầy bán vé đi châu PhiAi cặp ở bên châu Phi màCậu cần gì?Người đàn ông ngồi ở quầy hỏiMà ai hẳn hay?Cậu đáp rồi vội vã đi raCậu chỉ cần bán đi một con cừu là đủ tiền qua eo biển thôi mà.Ý nghĩ này khiến cậu băng khoan.Lại một tay mơ mộng vẫn vờ,gã ngồi quầy nói với đồng nghiệp trong lúc cậu đi raHắn có tiền mua vé đâu.Lúc đứng ở quầy vé,cậu Trăng Cừu nhớ tới lũ cừu của mìnhvà chở thấy cần phải về với chúng.Trong vòng hai năm,cậu đã học được hết mọi việc của nghề Trăng Cừu.Cậu sén long được này,săn sóc các con có mang này,trước chó sói này.Và cậu cũng biết rành mọi đồng cỏ ở vùng Andalusia.Cậu biết cả giá mua và bán của từng con một.Cậu chọn con đường vòng vo xa nhất để về chuồng của người bạn.Thành phố này cũng có ngôi thành cổ.Thế là cậu quyết định leo hết bậc thang đá lên chỗ cao nhất để ra ngồi nơi công sự.Có ai đó đã giải thích cho cậu rằng người Morin đã qua eo biển này chiếm cứu gần hết Tây Ban Nha trong nhiều năm.Cậu căm ghét người Morin vì chính họ đã đưa người Zyguena đến đây.Từ trên cao này,cậu nhìn thấy gần hết thành phố,cả các bãi chợ đây cậu trò chuyện với ông già.Cái giây phút đã xuôi khiến ta gặp gỡ lão già kia,thật là đáng nguyện rũ.Cậu ngẩm nghĩ trong tuyệt vọng.Cậu chỉ muốn tìm mụ già giải mộng thôi.Thế mà cả mụ lẫn lão già đều chẳng cần biết cho rằng cậu là một gái chăn cường.Một gái chăn cừu.Hẳn họ là những người rất cô đơn,chẳng còn tin gì vào cuộc đời nữa,nên không hiểu rằng người chăn cừu gắn bó với lũ vật của mình như thế nào.Cậu biết rõ đặc điểm của từng con một.Con nào đi cà nhắc,con nào hai tháng nữa sẽ đẻ,và con nào lười nhất hạn.Cậu cũng biết phải sáng long thế nào,phải mổ thịt chúng ra sao.Nếu cậu bỏ chúng mà đi,thì chúng sẽ khốn khổ thôi.Một làng gió nhẹ thổiCậu biết loại gió nàyNgười ta gọi nó là gió LevanteLevanteLà vùng đất trải từ đông địa Trung Hải đến sông EuphratesSông NinhVà bờ biển vùng Tiểu ÁVì đám Morin xưaĐã từ phương Đông theo gió này mà tới đâyTrước khi đến TarifaCậu không hề biết rằngChâu Phi gần đến thếNhưng cũng là mối nguy lớn đấyVì bất cứ lúc nàoNgười Morin cũng có thể lại tấn công sang được.Gió thổi mạnh hơn.Mình kẹt giữa một bên là lũ cừu và một bên là cái kho tàn.Cậu nghĩ,cậu phải chọn giữa một bên là những gì quen thuộc gần gũivà một bên là cái cậu muốn sở hữu.Còn cô gái nữa chứ,nhưng cậu không cần được cậu lo cho bằng bầy cừuvì cậu không lệ thuộc vào cậu.Có thể cậu không còn nhớ cậu là ai nữa.Cậu *** chắc rằng nếu hai ngày nữa cậu không xuất hiện ở đóthì cô cũng chẳng biết.Với cô thì một ngày như mọi ngày,và khi ngày nào cũng như ngày nấy,thì con người cũng chẳng nhận biết đượcnhững việc hay ho xảy đến trong đời.Mình đã giả từ cha mẹ và ngôi thành cổcủa quê hương ra đi.Cha mẹ và ngôi thành cổđã quen với chuyện ấy rồi.Giống như mình cũng đã quen vậy.Thế thì Lũ Cừ cũng sẽ quenvới sự vắng mặt của mình thôi.Cậu ngẫm nghĩ.Từ chỗ cao này,cậu nhìn rất rõ bãi chợ.Người bán kem vẫn còn đó,một đôi trai gái còn trẻ ngồi trao nhau nụ hôn dài trên cái ghế cậu và ông già đã ngồi.Chà,người bán kem.Cậu buộc miệng rồi không nói tiếp vì gió Levante thổi thốc vào mặt.Gió này tuy mang theo người Morin thật,nhưng đưa đến cả mùi thơm của sa mạc và hương thơm của các phụ nữ đeo khăn che mặt.Phụ nữ nhiều nước theo đạo hồi thường đeo khăn che kính mặt chỉ để hở hai mắt.hở hai mắt.Nó đem theo cả mùi mồ hôi và giấc mơ của những người đàn ông một ngày nào đó đãlên đường vào chốn vô định để tìm vàng,tìm sự phiêu lưu,tìm cả kiêm tử tháp nữa.Cậu chật ganh tị với ngọn gió tự do kia và thấy rằng mình cũng có thể được tự do không kém.Chẳng có gì ngăn cản được cậu trừ chính cậu ra.Bày cựu,cô con gái chủ tiệm vải,những cánh đồng cỏ vùngChỉ là những chặn trên con đường đời của cậu thôi.Hôm sau,cậu chăn cừu dẫn theo sáu con cừu đến gặp ông già.Cháu ngạc nhiên lắm.Cậu nói,vì bạn cháu chịu mua ngay số cừu kia,anh ta bảo rằng đã từ lâu mơ ước được thành người chăn cừuvà đây quả là dấu hiệu tốt cho anh ấy.Bào giờ cũng thế cả.Ông già đáp,cái đó gọi là nguyên lý thuận lợi.Thế giới,theo Principle of Favorability,tác giả Gwen Steele Brinson.Lần đầu tiên khi ta liệu chơi đỏ đen thì thường là ta thắng.Thánh nhân đãi kẻ khù khờ mà.Nhưng tại sao mới được chứ?Tại vì cuộc đời muốn rằng ta mãi đi theo con đường mình chọn.Rồi ông xem xét lũ cừ,phát hiện một con bị què.Cậu nói rằng thật chẳng đáng kể vì con cừu nọ thông minh nhất và cho nhiều lông nhất.Thế kho tàn ở đâu hả ông?Cậu hỏi.Ở kiêm tử tháp bên Ai Cập.Cậu thoát cả người.Bà già kia cũng nói y như thế mà chẳng đòi gì hết.Để đến được đó thì cậu phải lần theo các dấu hiệu.Chúa vạch đường để người người theo.Cậu cần cậu biết nhận ra người dùng dấu hiệu gì để vạch đường cho cậu.Cậu chưa kịp nói gì thì có một con bướm bay lượng giữa cậu và ông già,làm cậu nhớ đến ông nội của cậu.Hồi cậu còn nhỏ,ông nội cậu báo rằng bướm mang lại điềm lành,tương tự như dế,cỏ ba lá bốn cánh và móng ngựa.Bỏ ba lá mà lại bốn cánh rất hiếm,móng ngựa được dân nhiều nước châu Âu treo trong nhà hoặc gắn trên xe,coi đó là biểu tượng cho may mắn.Đúng thế!Ông già nói,vì đọc được cậu đang nghĩ gì?Nó giống như ông nội cậu đã dạy cậu vậy.Chúng cũng là những dấu hiệu đấy.Rồi ông mở áo khoác,cậu nhìn mà tháng phục và nhớ tới ánh rực rỡ đã thấy hôm qua.Ông già đeo giáp che ngực bằng vàng rồng,gắn đầy đá quý đủ màu.Nhất định ông phải là vua thật rồi.Chắc ông khoác thêm áo khoác ngoài là để tránh bị cướp thôi.Cậu hãy cầm lấy.Ông già nói và rứt từ giữa áo giáp bằng vàng kia một viên đá trắng và một viên đen.Hai viên đá này tên là Urim và Thummim.Viên đen nghĩa là có,viên trắng nghĩa là không.Nếu cậu không tự mình nhận ra được dấu hiệu thì hai viên đá này hữu ích cho cậu đấy.Phải luôn luôn đặt câu hỏi khách quan.Xong,tốt nhất là cậu tự quyết định lấy.Khó tàng nằm ở kiên tử tháp,cậu đã biết rồi.Nhưng nhờ có ta,cậu mới quyết định,nên cậu phải trả 6 con cựu.Cậu nhét 2 viên đá vào bị.Trong tương lai, cậu sẽ tự mình quyết định lấy mọi chuyện.Đừng bao giờ quên rằng tất cả là một tổng thể,cũng đừng quên ngôn ngữ của dấu hiệu,nhất là đừng quên đi cho hết con đường mình tự chọn.Trước khi chia tay,ta muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện đây.Một ngày nọ,một thương nhân gửi con trai của mình đến một nhà thông thái bật nhất không ai bằng để nhờ ông dạy cho người con bí quyết đạt được hạnh phúc.Anh con trai đi rồng rã bốn mươi ngày xuyên qua sa mạc mới đến được tòa lâu đài Nguyên Nga ngự trên núi cao.Nhà thông thái anh muốn tìm đang ở đó.Thay vì gặp một vị thánh thì anh lại vào một giang phòng đầy người sinh hoạt tất bật.Thường nhận hết đến rồi đi,người khác túm tụm ở các góc phòng bàn tán,góc phòng bàn tán,một dàn nhạc chơi các ca khúc lãnh lot,lại có cả một bàn tiệc đầy sơn hào hải vị cùng đó.Nhà thông thai chuyện vãng với từng người một và anh ta phải chờ suốt hai tiếng mới đến lượt mình được tiếp.Nhà thông thai lắng nghe anh ta trình bày rồi đáp rằng hiện ông không rảnh để chỉ dạy anh bí quyết của hạnh phúc.Ông bảo anh hãy đi xem khắp lâu đài rồi hai tiếng sau trở lại.Nhưng ta yêu cầu anh làm hộ một điều.Nhà thông thái nói rồi đưa cho anh ta một muỗng con có hai giọt dầu.Trong lúc đi xem thì anh cầm theo muỗng này và nhớ giữ đừng làm sánh dầu nha.Anh ta lên lầu,xuống lầu mắt không rời cái muỗng.Sau hai giờ anh quay lại gặp nhà thông thái.Sao?Ông hỏi,anh đã thấy các tấm thảm bà tư quý giá trong phòng ăn của ta chưa?Cả cái vườn tráng lệ mà người làm vườn đã phải khổ công 10 năm xây dựngvà những cuộn giấy da tuyệt hảo trong thư viện của ta nữa.Anh ta ngượng ngụn thú nhận rằng chẳng hề để mắc đến gì khácvì cứ phải chăm chăm ngó nhìn muôn dầu đã được giao phó.Thế thì anh hãy đi thêm lần nữa và ngắm cho kỹ những thứ tuyệt mỹ trong thế giới của ta."Nhà thông thái nói.Không thể đặt niềm tin vào một người khi mình không hề biết người ấy sống trong một ngôi nhà như thế nào.Yên giả hơn,anh ta lại cầm muốn đi một vòng.Lần này anh chăm chú xem xét những vật quý treo trên tường và trên trần nhà.Anh ngắm khu vườn có núi vây quanh,với đủ thứ hoa thơm cỏ lạmà mỗi tác phẩm nghệ thuật hoàng mỹ đều được để đúng chỗ thích hợp.Trở lại gặp nhà thông Thái,anh kể chi tiết tất cả những gì đã nhìn thấy.Thế còn hai giọt dầu ta nhờ anh giữ đâu rồi?Nhà thông Thái hỏi.Nhìn cái muỗng,anh ta hốt khoảng,thấy mình đã làm sánh mất rồi.Đây là điều duy nhất mà ta có thể khuyên anh.Nhà thông thái nhất thế gian nóiBí quyết của hạnh phúc là biết ngắm nhìn mọi thứ tuyệt mỹ trên thế gian nàyMà không hề quên hai giọt dầu trên muỗngCậu Trăng Cựu không nói gì cảCậu hiểu ý nghĩa câu chuyện ông vua vừa kểNgười Trăng Cựu thích đi,đi mãi nhưng không bao giờ bỏ quên bầy cựu của mìnhÔng già thân mật nhìn cậu rồi xòe cả hai bàn tayLàm vài động tác lạ lùng trên đầu cậuSau đó ông dẫn bầy cựu đi.Phía trên cao thành phố Tarifa có một ngôi thành cổ do người Moran xây.Ngồi trên tường thành có thể trông thấy bãi chợ,người bán kem và một mẫu của châu Phi.Xế trưa hôm ấy,Melchisedec,vua sứ Salem,ngồi trên chỗ tường thành Nho Tra,hứng gió Levante.Lũ cừa ở cạnh ông ngọ ngoại mãi vì lo sợ trước ông chủ mới và những đổi thay vừa xảy ra.Bởi chúng vốn chỉ cần ăn và uống thôi mà.Melchisedec nhìn theo con tàu nhỏ chạy bằng hơi nước vừa rời bến.Ông sẽ không bao giờ gặp lại cậu Trăng Cựu cũng như ông đã không hề gặp lại Abraham sau khi đã nhận một phần mười.Phải Trăng Coelho muốn ám chỉ giao ước giữa Đức Chúa Trời và Abraham về tương lai dân do Thái,Cựu ước.Đó là phần việc của ông.Thần Thánh không nên có mơ ước gì bởi họ không tùy thuộc định mệnh.Tuy thế ông vua sứ Salem vẫn thầm mong cậu Trăng Cựu sẽ thành công.Tiếc rằng rồi cậu ấy sẽ sớm quên mất tên ta.Ông thầm nghĩ,lẽ ra ta phải nhắc đi nhắc lại tên ta thường hơn,để sau này cậu ấy sẽ kể về Melchizedek,vua sứ Salem.Rồi ông nhìn trời,nói với vẻ an năng,Đúng là co cao ngạo thật đấy,nhưng mà một ông vua già thỉnh thoảng cũng được phép tự hào về mình đấy chứ nhỉ?Châu Phi thật lạ lùng.Cậu Trăng Cường thầm nghĩ.Cậu ngồi trong một quán nước giống như nhiều quán nước khác mà cậu thấy nhanh nhãn dọc các con đường hẹp của thành phố.Mấy người đàn ông hút chung một cái ống điếu to sụ,chuyền từ người này sang người khác.Chỉ trong vòng vài giờ từ khi đến nơi,cậu đã được chứng kiến bao điều lạ.Đàn ông nắm tay nhau đi ngoài đường phố,phụ nữ dùng khăn che mặt,và các thầy tu leo lên các tháp cao nghệu,ê à đọc kinh như hát,trong lúc mọi người quanh đấy quỳ lậy xì xực,vập trán xuống nền đất.Đây là tập tục của người ngoại đạo.Cậu tự nhũng.Thổi nhỏ cậu vẫn hay ngắm nhìn trong ngôi nhà thờ ở nguyên quánPhó tượng thánh Santiago de CompostelaTây vung thanh kiến to bảng,Phóng ngựa qua những hình người trông giống như người dân ở đây.Cậu thấy bất an và cô độc quá chừng.Những người ngoại đạo chẳng mới dễ sợ làm sao.Nhất là do vội vã lên đường,Cậu quên bẳng một điều,Điều con con duy nhất thôi.khiến cậu có thể còn lâu mới đến được kho tạng.Ở đất nước này,người ta nói tiếng Ả Rập.Khi chủ quán lại gần,cậu chỉ vào một thứ thức uống trên bàn bên cạnh.Đó là thứ trà đắng ngắt,uống vàng thú hơn nhiều.Nhưng cậu thấy không nên bận tâm vì chuyện ấy,mà chỉ nên nghĩ tới kho tạng thôi,bằng cách nào và đi đường nào đến đấy.Cậu bán bày cựu được khối tiền và cậu biết rằng tiền như có ma thuật.có ma thuật.Có tiền thì không đơn đọc bao giờ.Không lâu đâu,có khi chỉ vài ngày nữa thôi,cậu sẽ có mặt ở kiêm tự tháp cho mà xem.Một ông già đầy vàng trên ngực,cần gì phải lừa cậu lấy sáu con cừu chứ?Ông già từng nói về dấu hiệu.Lúc ngồi trên tàu qua eo biển,cậu đã ngẩm nghĩ về thứ dấu hiệu này.Phải,cậu biết ý ông nói về cái gì chứ.Hồi còn rong rũi trênTrong các cánh đồng cỏ ở Andalusia,cậu vẫn tập thói quen nhìn đất, nhìn trời,tìm dấu hiệu xem nên đi hướng nào.Cậu nghiêm tra rằng có một giống chim báo hiệu có trắng ở gần đấy và một loại bụi cây cho biết quành đấy có nước.Tất cả là do lũ cừu dạy cho cậu đấy.Khi Chúa đã dẫn dắt bầy cừu đi đúng đường thì người cũng sẽ hướng dẫn con người y như vậy.Cậu ngậm nghĩ và yên giả,thấy trà như bớt đắng hơn.Anh là ai?Cậu nghe có người hỏi ngay bên cạnh bằng tiếng Tây Ban Nha.Cậu nhẹ cả người.Cậu vừa nghĩ đến dấu hiệu,thế là có người xuất hiện ngay.Do đâu mà anh biết tiếng Tây Ban Nha?Cậu hỏi.Anh chàng kia còn trẻ,mặc Âu phục,tuy màu da giống người bản xứ hơn.Khổ người và tuổi anh ta trạt như cậu.Ở đây hầu như ai cũng nói được tiếng Tây Ban Nha cả.Đầy tới đó chỉ mất ngót ngét 2 tiếng thôi mà.Anh ngồi xuống đây và gọi thức uống,tôi trả tiền.Cậu bảo anh ta.Gọi cho tôi một ly vang,tôi ghét thứ trà này quá.Ở đây không có vang đâu.Anh kia đáp.Đào hồi,không cho phép uống rượu.Cậu bèn kể rằng mình phải tới Kim Tự Tháp.Trí tí nữa thì cậu buộc miệng kể luôn về kho tànNhưng kịp thôi,vì nếu cậu kể raThì nhất định anh chàng Ả Rập kia sẽ đòi chia chát mới chịu dẫn cậu điCậu nhớ đến lời cảnh cáo của ông già rằngKhông nên hứa trả ai cái gì mình chưa thật cóNếu được thì tôi yêu cầu anh đi cùng tôi đến đóTất nhiên tôi trả tiền dẫn đạoAnh đã mượn tượng sẽ đi đến đó như thế nào chưa?Cậu để ý thấy chủ quán đứng gần đấy giọng tai nghe lẫmSự có mặt của ông làm cậu bực mình,nhưng đã tìm được người dẫn đường rồi thì cậu không bỏ lỡ dịp được.Anh phải băng qua sa mạc Sahara,muốn thế anh phải có nhiều tiền,tôi muốn biết anh có đủ tiền không đã?Cậu thấy câu hỏi thật lạ lùng,nhưng cậu tin tưởng ở lời ông già,khi ông quả quyết rằng nếu ta quyết tâm thì cả vũ trụ sẽ cùng chung sức.Thế là cậu Môi bị lấy tiền cho anh chàng nọ xem.Chủ quán cũng xích lại nhìn,rồi hai người lớn tiếng với nhau bằng tiếng Ả Rập.Mình đi thôi,anh chàng kia nói.Hắn không muốn bọn mình ngồi đây.Cậu Trăng Cựu như trúc được gánh nặng đứng dậy trả tiền.Nhưng chủ quán tím tay cậu,cao giọng nói một trạng dài đầy vẽ giận dữ.Cậu tuy sức trai nhưng ở trên đất lạ thành thử đành phải để người bạn mới gỡ hộ thuế bí,đẩy chủ quán sang một bên,kéo cậu ra đường.Hắn muốn lấy tiền của anh đó.Chàng kia nói,thành phố Tanger này không như những nơi khác của châu Phi đâu.Tanger,thành phố cảng ở Bắc Marốc.Đây là một phố cảng mà cảng nào thì cũng đầy trộm chấp cả.Anh bạn này thật đáng tin quá đi chứ.Chẳng gì anh ta cũng đã cứu cậu thoát cảnh khó xử vừa rồi.Có xử vừa rồi,cậu đem tiền ra đếm.Ngày mai bọn mình đã có thể đến Kiên Tử Tháp rồi.Anh chàng kia nói rồi cầm tiền.Nhưng tôi phải tìm mua hai con lạc đà đó.Thế là cả hai đi vòng vèo qua những ngõ ngách của Tanger.Đầu đầu cũng thấy bầy hàng quán.Cuối cùng họ đến một bãi chợ to.Cả nghìn người đang mặc cả,mua, bán.Rau quả xếp bên cạnh gươm dao.Thảm bầy bên đủ loại ống điếu thuốc lào.Cậu không rời mắt khỏi người bạn mới,anh ta cầm trọn số tiền cậu có.Cậu muốn đòi lại quá,nhưng sợ rằng như thế sẽ bất lịch sự.Dẫu sao cậu chưa biết gì về phong tục của đất nước lạ này.Mình chỉ cần coi chừng hắn thôi.Cậu tự trấn an.Hơn nữa cậu to khỏe hơn anh chàng kia mà.Chợt cậu nhìn thấy giữa đống rau quả một thanh kiếm tuyệt đẹp.Bao kiếm bằng bạc,chuối kiếm màu đen,cẩn đá đủ màu.và nhất quyết khi tự ai cập về sẽ mua thanh kiếm này.Anh hỏi hộ người bán hàng xem thanh kiếm giá bao nhiêu.Cậu định nói với anh chàng kia như thế thì mới hỏi ôitrong lúc ngắm nhìn thanh kiếm cậu đã để gã kia lọt khỏi tầm mắtdù chỉ có 2 giây thôi.Tiền cậu thoát lạicậu sợ phải quay đầu tìmvì trực giác cho cậu biết điều gì đã xảy ra.Cậu đâm đâm nhìn thanh kiếm thêm một lúc nữađến lúc đủ căng đảm nhìn quanh.Quanh cậu là chợ với biết bao kẻ buôn người bán lớn tiếng rao hàng,mặt cả.Thảm bày cạnh trái phỉ,rau sống chen giữa mâm bạc,đàn ông nắm tay nhau đàn bà che mặt,mùi thơm ngào ngạt của các món ăn lạ.Còn người bạn kia đã biệt tâm,chẳng để lại chút dấu vết gì.Mới đầu cậu còn cố tin rằng hai người sơ ý mà lạc nhau,nên đứng nán lại đó một chút, chờ gá nò.Một lát sau, có người leo lên tòa tháp kia ngân nga đọc kinh.Mọi người quỳ vập tráng xuống đất, ngân nga theo.Sau đó họ cần mẫn như đàn kiến,gỡ quầy hàng,rời khỏi chợ.Mặt trời dần lặn.Cậu nhìn theo cho đến khi mặt trời xuống khuất sau những ngôi nhà màu trắng dựng quanh chợ.Cậu hồi tưởng rằng mới đó,khi mặt trời mọc,mình còn ở một châu lục khác,còn là một gái chăn cừu,chủ một bầy cừu 60 con và có hẹn với một cô gái.Sáng nay, trên cánh đồng cỏ,cậu còn điểm qua một lần suốt các chặng đường của cuộc đời mình.Thế mà giờ đây,khi mặt trời lặn,cậu đứng trên một đất nước xa lạ,không hiểu nổi cả tiếng người ta nói.Cậu không còn là gái chăn cừu nữa.Trắng tay,ngay cả vài đồng lẻ để quay về,lần nữa làm lại cuộc đời cũng không có nốt.cũng không có nốt.Mọi sự diễn ra chỉ từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn thôi.Cậu quá nạn chi.Cậu thấy thương thân vì đôi khi cuộc đời thay đổi hẳn chỉ trong khoảnh khắc,nhành đến nổi không hiểu chuyện gì đã xảy đến với mình.Thật ra, cậu rất xấu hổ khi phải khóc.Không bao giờ cậu khóc trước bày cười cả.Nhưng giờ đây,cậu đứng giữa chợ không một bóng người,quê nhà xa tích tắc.Khóc vì Chúa thật bất công nên mới bắt một người vững tin vào giấc mơ của mình phải chịu số phận này.Khi còn chăng cừu thì mình rất hạnh phúc và đem lại niềm vui cho mọi người chung quanh.Người ta mong mình đến và tiếp đón ân cần.Bây giờ mình buồn nản và bất hạnh.Phải làm sao đây?Mình sẽ giận và hoài nghi hết mọi người chỉ vì có một kẻ đã lừa gạt mình.Mình sẽ thù ghét tất cả những kẻ tìm được kho tàn vì mình không tìm được kho tàn của mình.Và đổi đây,mình sẽ âm rịch lấy chút của cải có được,vì mình quá hèn mọn không thể chinh phục thế giới.Cậu mở bị,xem thử còn những gì.Biết đầu khi ăn trên tàu còn sót lại chút bánh mì.Nhưng cậu chỉ tìm thấy quyển sách dậy,cái áo khoác và hai viên đá ông già cho.Nhìn hai viên đá cậu thấy nhẹ cả người.Cậu đã đổi sáu con cừu lấy hai viên đá quý từ cái áo giáp bằng vàng.Cậu có thể bán lấy tiền mua vé về nước.Từ nay mình phải khôn hơn.Cậu tự nhuộm, rồi nhặt hai viên đá ra khỏi bị để đúc túi quần.Đây là một phố cản và gã kia nói đúng ở một điểm,cạn lúc nào cũng đầy kẻ cấp.Bây giờ thì cậu chật hiểu vì sao người chủ quán nổi giận,ông chỉ muốn nói cho cậu hiểu rằng đừng nên tin gã kia.Mình như mọi người thôi,nhìn thế giới và thấy theo ý mình muốn,chứ không phải như trong thực tế.Cậu ngắm nghía hai viên đá,gượng nhẹ sờ,tay cảm nhiệt độ và mặt láng của chúng.Chúng là tất cả gia tài của cậu.Chỉ cần sợ chúng là cậu thấy lòng thanh thản dần.Chúng gợi nhớ đến ông già,chỉ cần cậu tha thiết muốn thì cả vũ trụ sẽ tác động để cậu đạt được.Ông già đã nói như thế.Cậu suy nghĩ thật lung tung để hiểu ý ông.Cậu đang đứng giữa một bãi chợ vắng tanh,không tiền,không cựu.và về kinh nghiệm tình dục lần đầu của cậu nữa.Hai viên đá này dùng để dự báo.Chúng tên là Yurim và Thummim.Cậu nhét đá vào bị và muốn thử một lần xem sao.Ông già bảo rằng phải đặt câu hỏi thật rõ ràngvì đá chỉ hữu ích khi ta biết ta muốn cái gì.Thế là câu hỏi.Cậu hỏi,ông già còn tiếp tục phù hộ cậu không?Cậu lấy ra một viên,câu trả lời là,có.Tôi có tìm được kho tàn không?Cậu hỏi tiếp rồi lại thò tay vào bị,định lấy ra một viên đáthì cả hai viên đều rơi xuống đất qua một lỗ thủng.Cậu không biết bị của mình bị thủng.Cậu cúi xuống định nhặt lên.Xong khi thấy chúng nằm trên nền đấtcậu lại nhớ đến một câu nói khác của ông già.của ông già.Hãy học cách nhận ra dấu hiệu và đi theo nó.Đây hẳn lại là một dấu hiệu.Cậu cười nhẹ nhẩm rồi nhặt đá lên nhát vào bị.Cậu sẽ không vá bị.Hai viện đá cứ việt chơi.Cậu hiểu rằng có những điều không nên hỏi để khỏi lẫn tránh số phận.Và lại mình đã muốn làsẽ tự quyết định mà.Cậu nhớ lại.Dẫu sao hai viện đá cũng đã cho cậu biết rằng ông già vẫnkhiến cậu thêm vững tâm.Cậu lại nhìn quanh bãi trờ vắng tanh,nhưng không còn thấy tuyệt vọng như lúc nãy nữa.Đây không phải là một thế giới lạ,chỉ mới thôi.Và lại,đó chính là điều cậu vẫn ao ước,được biết những chân trời mới.Cho dù cậu không bao giờ đi tới được kiềm tự tháp đi nữa,thì thế này cũng đã là đi xa hơn bất cứ người chăng cừu nào cậu quen biết rồi.Chà,nếu họ biết được rằng chỉ cách 2 giờ tàu biển thôi mà có bao nhiêu là điều lạ.Tuy thế giới mới của cậu lúc này mới chỉ là bãi chợ vắng tanh thôi,nhưng cậu đã biết được lúc chợ đông là như thế nào rồi và sẽ không bao giờ quên.Giờ cậu nhớ đến Thanh Gươm.Quả đấy là một giá rất đắt cậu đã phải trả để ngắm nghe nó,nhưng trước kia cậu chưa từng được thấy Thanh Kiếm nào đẹp như thế cả.Chợt, cậu thấy rằng mình có thể nhìn cả thế giới hoặc với con mắt của một kẻ khốn khổ bị cướp sạch hoặc của một kẻ phiêu lưu trên đường đi tìm kho tàn.Ta là một kẻ phiêu lưu đi tìm kho tàn.Cậu còn nghĩ như thế trước khi tiếp đi vì mệt.Cậu bừng mắt vì có ai đó thúc vào người.Hóa ra cậu nằm ngủ ngay giữa chợ giờ lại đang tấp nập.Cậu ngơ ngác nhìn quanh tìm lũ cườ của mình rồi sực nhớ ra mình đang ở một thế giới khác.Xong,thay vì buồn phiền cậu lại thấy sung sướng.Bây giờ cậu không cần tìm cỏ và nước nữa mà có thể đi tìm kho tàn.Không có tí tiền nào trong túi nhưng cậu tin vào cuộc sống.Chiều tối hôm trước cậu đã quyết định thành một kẻ phiêu lưu giống như những nhân vật anh hùng cậu đọc trong sách.Cậu thông thả đi dạo trên bãi chợ,các nhà buôn dựng quầy của họ.Cậu giúp một người bán bánh kẹo dựng quầy.Khuôn mặt rạng rỡ nụ cười cho thấy ông ta vui vẻ,yêu đời và sẵn sàng bắt đầu một ngày làm việc mới.Nụ cười này có nét gì đó làm cậu nhớ đến ông già,vị vua đầy bí ẩn mà cậu đã gặp.Ông già buôn này chắc chắn không phải bán bánh kẹo vì muốn sẽ có một ngày đi du lịchhay vì muốn cưới được con gái một thương nhân.Ông làm bánh kẹo chỉ vì ông thích.Cậu thầm nghĩ và thấy rằng mình cũng làm được điều ông vua già hồi đó đã từng làm,nhận ra được một người đang đi gần hay đang xa rời con đường sống của họ chỉ qua quan sát thôi.Thật đơn giản,thế mà trước đây mình không hề biết.Khi quầy đã dừng xong,nhà buôn nọ đưa cậu cái kẹo đầu tiên ông làm ra.Cậu ăn,cảm ơn rồi đi tiếp.đi được một quãng,cậu mới chợt nhớ rằng quầy hàng nọ vừa do một người nói tiếng Ả Trập và một người nói tiếng Tây Ban Nha cùng dẫn lên và hai người rất tốt

Đang tải...
Đang tải...
Đang tải...
Đang tải...