Người ta...
cứ mãi nói với nhau
về những thứ đã qua.
Họ tận bên nhau vì điều gì?
Tổn thức,
hạnh phúc
và khổ đau.
Nhưng nếu
đó không phải là tình yêu,
thì anh cũng chẳng biết tình yêu là gì.
Rồi,
thì ta cũng bước qua
Bận yêu,
còn anh
thì bận với cô đơn
Khi họ hỏi về em,
anh không gọi là người yêu cũ
Chỉ gọi là người tận thương,
dù chuyện tình mình vừa đã cũ
Là người được mớ không quyền được ghen vì giờ là chị của nhau
Em theo người ta trồng vẹn niềm vui,
bỏ lại tình anh cùng ngàn nỗi đau
Nói đây thì anh vẫn cứ cho phép bản thân vất phả với nỗi nhớ
Chật vật tìm kiếm những kỷ niệm xưa từ hai năm trước Thôi thật khờ,
đừng như vậy nữa mà
Em và anh bây giờ đã khác xưa,
em không còn thương,
người ta đợi em ở trên cửa
Nếu em là anh một ngày,
phát cạn ở buồn còn đây
Thì chắc đông ngày em sẽ không ngủ để nhớ về anh từng trấy
Anh có trách giữ lại kỷ niệm như tự giết mình vậy thôi
Trước thế gian này chẳng ai yêu mãi người không yêu mình đâu em à
Có khi nào họ không như xưa,
họ bỏ cô ấy đâu đó
Hãy nói tôi biết để tôi đi tìm dù phải trong cây nha chó
Có khi đó chân lạc bước lần nữa đứa ta gặp nhau chưa đoạn đường,
rồi chẳng nhìn nhau hay ôm lấy nhau,
hoàn hảo tình thương.
Ta không còn ngày xưa đó nữa,
không trong tay nghe yêu giấc mơ,
bờ môi khô can đồng lại gì,
hay vô tình quên đi nơi đó.
Nơi
mà ta nguyện thề có nhau
Treo cho nhau ước mơ mơ màu
Để giờ nhìn lại
Hai con tim đã xa nhau rồi
Giận hò lỡ trao em vài trọt nắng
Ngỡ người chẳng giận nhưng bỗng xa anh
Đôi lùn anh ước chùm một trọt nắng
Nhưng nơi đây chỉ toàn mưa bởi lá đã lệ cành
Em nói không vui vì nhớ,
đó có nghĩa là vẫn còn chờ
Em nói không vui chỉ là cỡ để đi bên người vốn đã có quyền trờ
Vậy thôi em ơi ta đã có những vết sức dù lợi ngược dòng tìm nhau ngay từ đầu lên pháp ngã
Đâu ba lì dường chấn không ngại ngần rồi bột mình vỡ bụng bởi đã không tài từ xe chở mà vượt qua
Em đã là tất cả của anh,
là tất cả của anh,
là kỷ niệm anh có rồi mà mang chết cùng anh
Là trụi dòng mộng mỹ muốn ngủ tiếp như vậy mãi nhưng anh biết không lẽ em cứ hoài lãng chánh
Không lẽ em cứ hoài lãng chánh
Vài lần anh ôm giấu đi dọt sầu,
để không biết phải bắt đầu từ đâu
Sau giấu nhau, yêu ai anh cũng giấu,
để không muốn em biết rời lại đâu
Vì anh và em,
hai người dân tình,
thấy nhau đã là đính
Ta lay hoay rồi trượt ngã,
nhưng sau tất cả bắt đầu là điểm dần
Vì em...
Ta không còn nghĩ xưa đó nữa,
không trong tay ngày yêu giấc mơ