Có người ở lại, có người xa điCó người tìm về, có người xa mãiNơi nào chẳng thấy trời đã về chiềuNgười từng người vội bước về miền Cô LiêuNgười tình đã nhạt mùĐời bình thường là thếAi không mang trong mình những thương đauMột người ở lại để một người điBỏ lại nỗi nhớ ở trên bờ miTình là lợi vì đây là nhiều khiLà một bi bổ phổi quên buồn điVấp ngã đứng dậy có sao đâuTìm lại bản thân các lời buồn giàuKhát phỏng trở lành đêm nung nấuTâm hồn thanh thản trước lò ÂuĐau khổ và cô đơn tìm về tránh niệmGian nan cực khổ mai ta gánh tiếpQuá khứ đau thương đó là nỗi niềmĐể nó ảnh hưởng đó là nuôi tiếcNhư thuyền đành cá phải ra khơiCòn ta ở lại với đất trờiTrái tim thành thị này chung vùiMột người ở lại ở trong tôiMột người ở lại ở trong tôiTìm vẽ nụ cườiMà tình cờ lại khẽ lo dòng lệTuôn sơiĐợi chờ mãi một ngườiChẳng thấy ai ngây ngô dữ gìnMãi cơn mơCao sờCao sờបិចបិតឺតាងសែប្ងមាភើង្នាងសេីដែផ្ចមិជមទចក់ើដុអមាចិកីជណំឡ្ទៅគ្នាំក្ទង្ដុអាមានត់ចលៅបាង់មាត្រុនៅល្មាន់ត្