Bài ca cổ:
Soạn giả: Viễn Châu
Nhạc:Trăng hỡi trăng ơi,
Bao đêm rồi ta nhớ vầng trăng.
Sương khuya mờ rơi,
Cây tuôn ngàn lá,
Buồn ơi là buồn!
Vọng cổ:
Câu 1:
Nhưng tại sao ta đã ngồi đây suốt một đêm thu bốn bề giá lạnh mà vầng trăng khuya vẫn khuất dạng giữa đêm ... sầu. Ta chờ đợi vầng trăng in bóng dưới chân cầu. Để ôm ấp một mãnh hồn hoang dại nhưng đợi chờ hoài mà có thấy trăng đâu. Ta cất giọng cười mà lã chã dòng châu, nước mắt tuôn rơi pha lẫn nước sông dài. Ta tưởng chừng vừa nhấp cạn chén men cay, để hồn nặng u hoài rồi nửa say nửa tĩnh.
Câu 2:
Trăng ơi! Ta nhớ mùa trăng, mùa trăng ly loạn mùa trăng đợi chờ. Nhưng khói lửa chiến chinh làm tan vỡ ánh trăng mờ. Ta điên loạn khi đất bằng nổi sóng, mất trăng rồi là mất cả nguồn thơ.
Trăng vàng ơi khuất nẻo vô biên,
Ta nghe như đất lỡ trời nghiêng.
Gió lướt thướt đưa hồn qua ngõ vắng,
Trăng khuất lâu rồi, sao ta vẫn còn điên!
Vọng cổ:
Câu 4:
Cười lên đi! Cười lên đi, cười nữa đi cho đất trời chuyển động, cười lên đi cho những giọt châu rơi rụng xuống vai ... gầy. Ta ở đâu mà lạc đến phương này. Ta muốn khóc nhưng sợ người chê khiếp nhược, ta muốn cười nhưng sợ họ gọi mình điên.
Hãy đưa ta về chốn cung tiên,
Mượn trăng thanh gió mát làm duyên.
Và nằm gọn trong vòng tay ngọc nữ,
Cho phút giây được quên mối ưu phiền!
Câu 5:
Ta sẽ ca lên bài ca điên loạn, ai có nghe xin chớ vội chê cười. Ta, ta vẫn còn đây với số kiếp con người. Nhưng thấy trắng nói đen nhìn quen ra lạ, cho nên mọi người mới gọi kẻ cuồng tâm.
Khi ta đi trăng vàng tỏa bóng,
Ngày ta về khuất dạng vầng trăng.
Ta cười mà khóe mắt rưng rưng,
Nửa sầu nhân thế nửa thương chuyện đời.
Câu 6:
Ôi! “Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận, đình tiền tạc dạ nhất chi mai”. Ta bỗng dưng thèm khát vị men cay, uống từng ngụm cho say đừng tĩnh nữa. Hãy rót đi! Hãy rót đi, ta đang chờ em đó, ruợu cạn rồi ta nằm giữa tha ma. Đừng ai gọi đến tên ta, thế nhân vẫn tĩnh hồn ta loạn cuồng. Khóc đi, khóc cho mình số kiếp đau thương, cười nhân thế nay dời mai đổi.
Đâu đây khói lửa chưa tàn,
Thiếu ánh trăng vàng nên ta vẫn còn điên.