Bài hát: Người Đi Qua - Mr.Tid
Là 1 ngày tỉnh dậy mở mắt mỉm cười với em
Là 1 ngày hạnh phúc hơi ấm nụ cười của em
Là 1 ngày như bao ngày khác muốn ôm 1 vòng tay đến
Được nghe những câu hát xua tan bao mỏi mệt
Là cái ngày đầu em đến đến bên đời tôi đó
những bước chân lang thang được dừng lại nguyên 1 chỗ
và Những suy nghĩ miên man được thay bằng những ô nhớ
Bàn tay mở ko còn nắm chặt đâu
Những hơi thở ko còn thấy đau đớn nữa
vì những giấc mơ đẹp đã tự tìm đến ...
khi em bên tôi
là những ngày tháng năm thực sự thay đổi
tôi thấy êm đềm
tôi thấy thiên thần
tôi thấy sắc đẹp
tôi thấy màu xanh , xanh lắm đẹp lắm
em cứ vẽ ...và tôi vẫn hát
nhưng em ko để ý 1 thứ là màu bức tranh đã nhạt dần , mờ dần rồi mất dần
ko còn phiêu diêu , ko còn trụy lạc
chỉ còn nắng chiều , chỉ còn sắc vàng
rồi em đi ko mang theo
mà để lại tất cả mọi thứ
làm sao tôi có thế giữ
ko vui chơi , ko yêu thương , chẳng trân trọng đủ
ko có đầu , ko có cuối , chẳng bố cục phong phú
muốn yên bình , muốn phẳng lặng , để kẻ từng nét vẽ
những đường thẳng , những đường cong , những lối đi cho tâm hồn tìm về
tôi từng yêu rất nhiều sao thấy yêu em tôi yếu đuối
nhưng cùng bởi vì có em tôi tìm được lại chính nụ cười
những cũng là vì có em làm còn người tôi thay đổi
tôi ko thể cầm bút viết vì em đã mang đến sự bình yên
tôi ko thể tạo cảm xúc vì em đã mang đến sự toàn vẹn
tôi ko thể tự lừa dối điều đó sẽ khiến em mỏi mệt
tôi bỏ mặc mọi thứ tất cả những cái từng đam mê
chỉ mang thêm nhiều phiến toái còn lại chẳng giúp được gì đang hướng về
nhưng mà đế đến ngày hôm nay tôi ko thể tự lừa dối mãi
trên con lối mòn tôi vẫn thường hay đi qua ko hề có bước chân em ở lại
đôi bàn tay em ko biết nắm , ko biết chăm , ko biết ăn năn , ko biết nâng niu hạnh phúc
vậy làm sao mà tôi có thể , 1 mình tôi sao đủ sức
tôi ko phải king ko phải Queen
sao phải tính cách tạo niềm tin khi nỗi chịu đựng đã vàng chín
hé lộ hết mọi thứ đi
cởi mở hết mọi thứ đi
khi sống phải trải lòng ...
đừng mãi ích kỉ 1 cách nghĩ
Tôi vẫn nuôi hy vọng , và mong điều gì đó sẽ đến
Nhưng nếu đó là tự trọng thì có lẽ tôi phải quên ...
Rồi Đến 1 ngày em tự nhận ra những thứ phải trả đâu có đáng
Rồi đến 1 ngày em thấy rằng là cuộc sống đâu cần quá vội vàng
Em vẫn tồn tại em vẫn có , có đầy đủ mọi thứ ,
em vẫn có những người yêu em những người bên em trong giấc ngủ
hãy đối xử thật tốt với người ta nha em
còn anh chỉ là 1 người cũ người từng đi qua thôi em