Một ngày mùa đông,
một người Việt Nam ra lên dòng sông Nhớ về khối huynh,
nhớ về đoạn đường từ đó ra đi
Nhớ về biển rộng,
thuyền ghé lửa sông Nhớ về nhịp trung,
nòi tấm của chim
Một ngày mùa đông,
một người Việt Nam Đi đến đồi nôn
Nhớ về cội quần,
nhớ về đoạn đường Từ đưa ra đi,
nhớ về đồng bằng
Nhớ từng vịt hùng,
nói giống của tiên
Một ngày mùa đông
trên con đường mòn
Một chiếc tê tăng chai mìn nổ chậm
Người chết hai tầng thì ra đá thầm
Một ngày mùa đông hai bên làng
Một chiếc tê tan,
trái bình nổ chậm
Người chết hai thần,
đi xa tất cả lòng
Một ngày mùa đông,
một người Việt Nam
Thôi ra dòng sông,
súng nổ thật gần
Thiếng ta đầy khuôn,
từ đó vâng quân
Nhớ thờ mẹ bồng,
lời du trong tháng
Nhưng mẹ em là anh,
ngồi với đàn con
Một ngày mùa đông,
một ngày Việt Nam
Tôi lên đồi nó,
súng nổ thật gần
Súng từ dọn làng,
nổ xe ra con
Phố chợ thật buồn,
cuồng dây gai trắng
Một ngày mùa đông trên con đường mòn Một chiếc xe thăng trái mìn nổ chậm Người chết hai đêm
để xa nát tầm
Một ngày mùa đông ai biết là đừng Một chiếc tê tăng trái mìn nổ chậm Người chết hai từng thì ra nát ăn
Một ngày mùa đông,
một người Việt Nam Thôi ra dòng sông,
súng nột vần đường
Tiếng đã đầy hôn,
từ đó vâng quang Nhớ thương mẹ bằng,
lời ru trong lòng
Nhớ mẹ nhận lòng,
mồi với đàn ông
Mùa đông một người Việt Nam
Khơi lên đồi nón sung từ Thị Thành
Sung từ vườn lăng đổ xe ra con phố chợ thật buồn
Chắc mẹ lạnh rồi gúc tùy thân
Một người mùa đông
trên con đường một
Một chỗ trẻ thắng trái miền nổ chậm
Người chết hai lần thì ta nói tâm
Một người mùa đông hai bên là rừng
Người chết hai lần thì giá tăng
Một ngày mùa đắng chuyến con đường mòn
Một chiếc tàng trái mình nổ chấm