Vàthời gian nơi qua lòng aiMà ngày những tháng ngày dài năm ấyGiống như trước khi nó trước lạiVà càng lâu ta càng hoa điên dạiVì em vẫn còn đâyAnh biết là emAnh vẫn nhận ra từng giọng cười em ấm mềmLà khi hôn nhau đâu đủ ngàn nghiêngCả thế giới riêng hai người tiênNụ hôn em anh vẫn đam chìmCả đêm thâu chỉ để ngắm nhìnÁnh mắt em rõ ròi thẳng vào trái tim anhĐừng tắt đi trong anh nhìn anh đó khi sáng ngàyĐể giật mình môi thânta ngồithẫn thơ lề loiDòng kí ức viếtvội vàngGiấu đi từng tiếng thở thangNhững điều nuôi tiếc muôn màngĐến bao giờ hếtngộn ngàngNếu vào lần cuối cùng gặp em anh kịp nói điều gì thêm để mình khói cần làm im?Nếu anh kêu tới ngồi cạnh em khi em với gọi anh trên trường đường nói lại em tinVà nếu những lúc xưa mà em kêu thấy em tới nhẹ nhàng nói cho em nghe câu chân tìnhNếu lời nói dối bị nhìn thơ và anh mê là ngày đau khi phải giấu cho riêng mìnhNếu như vào một ngày khácNếu anh hiểu được cảm giácNỗi cô đơn em gánh vãTừng lời hứa anh thoai thaVà nếu ta đem trao tình bao thêm cơn mâyHoặc nếu anh nêu kéo và em nói okNếu anh đưa tay và em cũng đưa tayVà nếu nhưng chứ nếu làm đổi thayHiện thực này thì giờ anh chẳng ngồi đâyTrách thang một tình yêu chỉ còn là dĩ vạnDòng kí ức viết bồi vangGiấu đi từng tiếngthở thanNhững điều nổi tiếc muôn màđến bao giờ hếtngọn ngàngdòng kí ức viết vội vàngsâu đi từng tiếngthở thang những điều nổi tiếngmuôn mờđến bao giờ hếtngọn ngàng