Ngoài khung cửa sổ chiếc xe cấp cứu nó thấy dòng người đang tấp nập
Ánh mắt họ sẽ dần lơ đi tựa như những lần nó bắt gặp
Bà nó bảo lấy viên kẹo vì nếm đời này thật đắng
Mẹ nó bảo soạn vào túi lấy cho bà một cái chăn
Và kéo rèm che khung cửa sổ kẻo không bà sẽ lại nắng
Và đây là lần thứ ba, bà chuyển viện đến tận, mười mấy ngày
Và nó chẳng còn, được vui, đánh mất nụ cười, người ta đã thấy hoài
Hàng xóm, cứ mãi bàn tán, xem căn bệnh của bà, có chữa nhanh
Nhưng biết té mang nhiều vết thương, thì ai, không cố mà chữa lành
Vẫn như mọi ngày tắt con mic, thấy căn phòng thật chống vắng
Không có người thân sẽ thật lạnh như ngủ mùa đông mà không chăn
Hai ba ngày trôi, bà video call vẫn còn bở ngỡ
Những bửa cơm con đừng bỏ lỡ, và đừng nghĩ nhiều không kẻo lại mơ
Qua chiếc màn thoại, thấy bà hụt hơi trong lời nói
Nó cố nghĩ về vận may, mong bà rồi sẽ khỏe thôi
Nó cố nghĩ về vận may, mong bà rồi sẽ khỏe thôi
Yah
Ngoài khung cửa sổ chiếc xe cấp cứu nó thấy dòng người đang tấp nập
Ngoài khung cửa sổ chiếc xe cấp cứu nó thấy dòng người đang tấp nập
Ngoài khung cửa sổ chiếc xe cấp cứu nó thấy dòng người đang tấp nập
Ngoài khung cửa sổ chiếc xe cấp cứu nó thấy dòng người đang tấp nập
Ngoài khung cửa sổ chiếc xe cấp cứu nó thấy dòng người đang tấp nập
Ngoài khung cửa sổ chiếc xe cấp cứu nó thấy dòng người đang tấp nập
Ngoài khung cửa sổ chiếc xe cấp cứu nó thấy dòng người đang tấp nập
Ngoài khung cửa sổ chiếc xe cấp cứu nó thấy dòng người đang tấp nập
Ngoài khung cửa sổ chiếc xe cấp cứu nó thấy dòng người đang tấp nập
Vậy là tiếp tục một bệnh viện bà đưa đến bảy lẻ ba
Căn phòng 1 một chiếc giường cạnh cửa sổ và không điều hòa
Mẹ thì cầm viết và kí giấy ánh mắt của bà thì mệt mỏi vẫn phải nhìn thẳng lên trần nhà
Cô bác sĩ cắm kiêm tiêm và bảo cố chịu bà nha
Nó chẳng làm gì chỉ và nhớ lần cãi vả trong cơn nóng của thằng cháu ngông thì việc cũng có thể xảy ra
Nó thấy bà bật khóc vì cái tôi của nó quá lớn
Sau cơn sỉ diện của một thằng nhóc nó thấy mình hơi quá chớn
Ngày hôm sau chẳng muốn ra ngoài dù thằng bạn có cố rủ
Tự nhủ lòng là phải yêu ngoại chịu hết mọi thứ như bức tường cố thủ
Bỗng có ai đó khều sau lưng nó nhận ra đó là mẹ
Mẹ bảo con hãy yên tâm bác sĩ nói bệnh của bà nhẹ
Nó nghĩ và nhìn khoảng không khi biết đó là cách an ủi
Ngoài khung cửa sổ chỉ mình nó thở thẩn mặc kệ thời gian trôi
Vài câu hỏi trong đầu liệu có đức tin nào giúp được bà tôi
Ngoài khung cửa sổ chiếc xe cấp cứu nó thấy dòng người đang tấp nập
Ngoài khung cửa sổ chiếc xe cấp cứu nó thấy dòng người đang tấp nập