Bao nhiêu tình đầu, hứa sẽ có ngày sau?
Em không làm vậy, thì nó đã không nhạt màu.
Còn ai đợi chờ? Mà sao cứ bền lâu.
Vẫn luôn tìm về, một nơi yêu đậm sâu.
Anh luyến tiếc chớ.
Anh nhớ lắm chớ.
Anh lấy tất cả suy tư hao mòn gửi gió.
Đã mấy năm rồi.
Vẫn cố đi tìm.
Vậy mà người chẳng đến nơi.
Anh luyến tiếc chớ.
Anh nhớ lắm chớ.
Nhưng em vẫn cứ xa, nên anh trở thành đối tác.
Với những nỗi buồn nằm lâu ở đâu . Tim nhau.
Ngay lúc này, trước kia ta vẫn còn có nhau.
Nắm bàn tay, em tựa vai hôn đôi môi đỏ âu.
Những điều đáng nhớ anh vẫn giữ lấy nó.
Còn giờ em bên người mới, theo thời gian, dần tẩy xoá.
Thay thế phút giây bên nhau giờ là cô đơn và chơi vơi.
Anh ước mình giống như em sẽ cười sau khi để nước mắt tuôn rơi.
Có lẽ em hiểu... khi trong lòng u sầu thì...
Thật khó để quên và trước đám đông phải cố gắn dấu đi.
Có lẽ quá khó để chấp nhận thất bại và đành bỏ.
Đôi khi bật khóc, khi nhìn lại những gì mà anh có.
Anh lại xem đời, như một vở hài kịch thật vui tai.
Tình yêu như một điệu nhảy, tiến vài bước thì buộc phải lùi lại.
Con đường cùng đi bây giờ phải chia hai.
Cảm xúc anh còn vẹn nguyên như ngày nghe em nói chia tay.
Hút hết điếu thuốc này rồi anh cũng sẽ bị bóng tối đánh gục.
Đau nhất là sáng ngày mai, anh phải cố tỏ ra mình hạnh phúc.
Sau bao nhiêu đêm không còn có nhau.
Ta đi tìm về một ngày đã từng rất thơ để giấu tình đầu.
Em đi xa khỏi vòng tay anh mất rồi.
Thôi để anh lại tìm về những đêm hiu quạnh không tên.
Anh luyến tiếc chớ.
Anh nhớ lắm chớ.
Anh lấy tất cả suy tư hao mòn gửi gió.
Đã mấy năm rồi.
Vẫn cố đi tìm.
Vậy mà người chẳng đến nơi.
Anh luyến tiếc chớ.
Anh nhớ lắm chớ.
Nhưng mà người cứ xa, để anh trở thành đối tác.
Với những nỗi buồn nằm lâu ở đâu. Tim nhau.