Nhìn máy bay chẳng phải chả là mươi mátTao đầy lệ hoay chưa còn được đọc thêm thangNhiều lần suy tư về nỗi buồn mà tao mangTao còn mong cho đôi phủy này mau tangMấy chạy khó phố quên,dòng đường dưới băng tànLên xe tàu phong nhanh,tôi đuổi như băng tànKhông cầm thân lên,lo kia anh em lục kế bèEm phí truyền nhiều thử thách,tao phải cầm cố gắng lênCó phi sông sâu,anh em tao đi chờChúng hãy đau lão đêm nay không trở vềKhám phá tình yên,tao lọc thang khắp mùa nơiKhông muốn để trói dấu trong mặt kia tụng đờiNhưng ôm thêm mấy lời bước thêm bước trong ý suyTâm vi tội mà lâu để ngồi gồng côi và cứ ghiHẳn là mấy gà,hẳn là mấy lyĐể không mấy khi để cảm xúc đỡ chạy điCần gió kia thôi bài lòng luôn lấy những phiến láVịt ra thêm những ý hài,tôi có trong tayNhưng thờ đòi tặng lòng quý giá,không tận hưởng tôi vút dàiTôi muốn cho nó trầm lại và không phải nhanh quáHôm nay thay mấy cuộc vai,bài vĩnh lệm Tao chỉ muốn mình được thay raNhưng dài đừng có bắt tay,tôi không phải đối tayTôi sự nghi ngờ tôi mỗi ngày,tôi muốn sức ước hơn khôngMột như lúc xưa,hay là dù mù phi nơi bình an tôi khó ở đâyNgười hay chú giúp tôi mơ như cây cây đường đông đưaTôi không thể nhớ bát tôi,những ngày tỉ hỏaTao muốn tao thêm chí khóa,nghe bên tay tỉ hỏaNgọc phố xa đến Sài Gòn,tôi thèm vinh khíTao muốn đi lẻ,tiêu cực lại được không nẻCảm xúc đó nó không tệ,còn những chuyện tôi khó quênTôi nhắc nỗi đau ở bên trong,không thể nói raTao muốn lắng im giữa đông đông tàu lớn quaTao không mong mi tao tự kiếm thêm lỡ raNhưng thứ rắc rồi thì chú đông tao chắc xaNhư máy bay chẳng phải trở làm miễn manTao đi lấy hoay chứ còn được đủ thân thangNhư lần suy tư vẫn đập buồn mà tào mangTao còn mong cho đôi mục phí này mau tanMấy chân con phố quê,trong người thân băng tànLên xe tàu phong nhanh,tôi đuổi như băng tànKhông cầm thêm lấy lợi,kể anh em lục cái bệnhVì chuyện nhiều thử thách ta phải càng cố gắng lênMáy bay chẳng phải trở lòng yên mạnTựa đầy lời hoài cho cuộc đời đột thân thànNhiều lần suy tư với nỗi buồn mà ta mangTa còn mong cho đôi một phút này mau tanBên trên con phố quê,trong người thân băng tànLại sao ta không nhận,con đời như băng tànAnh không cảm nhận đến lời kể anh em luôn kế bệnhVì chuyện nhiều thử thách ta phải càng cố gắng lênNhiều lần mỗi giây cứ rơi cầm súngLẽ lời đáng gây thế thôiThế đêm cứ trôi tan như con mồiVà năm một ngày vui sang thương giấc tình gây ờSẽ lòng tựa trong tâm anh không buồn xuôi đau hâuCòn trên bờ pinh lên phía sau an mây những tán câySao sẵn sàng trên bay phía xa có ai được gánh tayNói lại tương tương đau nâu xưaSao sẵn sàng với những hương thù là thần yêu thương hôm nào rơi mưaĐôi tay hơi lệ đôi tay hầu kề rơi xa giấc mơ giữa trưaVội vãi càng chúc vội vãi nhiều điều trong tâm tước anh vững chưaChỉ mong là thời gian nghe những niềm ảnh sức thành côngChỉ mong là thời gian nghe những niềm ảnh sức thành côngBiết nuôi đời đây làm gì alright AlrightSống gió bên đây làm gì AlrightVới đất cả là vì aiVì aiNhìn mấy bay chạm vào trò lòng yên mangTa đi lấy hoay cho cuộc đời nụ thân thangNhiều lần suy tư vừa nằm bùng mà tạo mangTa còn mong cho đôi một phía này mau đangMấy chạy khó khó khuya trong người thường băng tayLên xe tàu phong nhanh tồn tội như băng tayKhông cầm tay lên lối khi anh em lục cái bẻEm phì chuyện như thứ thắt thẳng vậy còn cố gắng lẻNhìn mấy bay chạm vào trò lòng yên mangTao mang, tao còn mong cho đôi một phía này màu tanLên trên con phố khuya,trong đời thêm băng tànhLên xe tàu phong nhằn,tàu đôi như băng tànhKhông cần phải lo lắng,kể anh em lục cái bệnhVì trên nhiều thử thách,tao phải cầm cố gắng lên