Đêm nay trăng sáng anh ngồi một mình nhớ em
Đêm qua anh viết vài dòng thứ nhưng em không trả lời
Cây tre đầu ngõ đúng đưa theo làn gió nhẹ
Trăng vẫn sáng, gió vẫn đưa anh vẫn buồn
Không gian lặng vang mát anh sầu em ở đâu Và người
coi những tư hình hành ánh đã cướp đi em của anh
Anh chỉ muốn khóc thật to nhưng sợ mình yếu
đuối Thế nhưng đêm nay là một đêm rất buồn
Sương dây lạnh cánh tay anh ướt đậm nước mắt Anh
nhớ hình sáng lúc trước khi anh vẫn còn có em
Em hiền hoa,
em đậm đà,
em từng là người rất thương anh
Nhưng vòng tay anh không thể giữ,
không thể ôm trọn lấy đàm
Anh tuyệt vọng, đau trong lòng, chẳng *** nói ra
Chỉ có thế yêu lòng mỗi khi đêm xuống một mình
Và gió cứ đưa anh vẫn mưa,
trong lòng rồi ra nỗi sầu Chỉ có anh
chẳng mơi thấu được nỗi lòng của anh
Không gian lặng vang mát anh sầu em ở đâu
Và người coi những tư hình hành ánh đã cướp đi em của anh
Anh chỉ muốn khóc thật to nhưng sợ mình yếu đuối
Thế nhưng đêm này là một đêm buồn lắm
Sương dây lạnh cánh tay anh ướt đậm nước mắt
Anh nhớ hình sáng lúc trước khi anh
vẫn còn có em
Em hiên hóa,
em đậm đà,
em từng là người rất thương anh
Nhưng vòng tay anh không thể giữ,
không thể ôm trọn lấy đàm
Anh tuyệt vọng, đau trong lòng, chẳng *** nói ra
Chỉ có thế yêu lòng mỗi khi đêm xuống một mình
Và gió cứ đưa anh vẫn mưa,
trong lòng rồi ra nỗi sầu Chỉ có anh
chẳng mơi thấu được nỗi lòng của anh
Sương dây lạnh cánh tay em ướt đậm nước mắt
Anh nhớ hình sáng lúc trước khi anh vẫn còn có em
Em hiên hóa,
em đậm đà,
em từng là người rất thương anh
Nhưng vòng tay anh không thể giữ,
không thể ôm trọn lấy đàm
Anh tuyệt vọng,
đau trong lòng, chẳng *** nói ra
Chỉ có thế yêu lòng mỗi khi đêm xuống một mình
Và gió cứ đưa anh vẫn mưa,
trong lòng rồi ra nỗi sầu
Chỉ có anh chẳng mơi thấu được nỗi lòng của anh
Và gió cứ đưa anh vẫn mưa,
trong lòng rồi ra nỗi sầu
Chỉ có anh chẳng mơi thấu