Lê bàn chân nặng nềChầm chậm rời khỏi nơi đầy ấm bồn bềLách lên giữa phố xa đông ngườiMà trái tim trong sóng lề loiCon đường đã bao lầnMà ngày hôm nay bóng đắng đắng trong chanhKìm lòng cũng đã không biết bao nhiêu lầnMà giờ cứ sao nước mắt cứ rơiBuồn thì cứ khóc Cứ khóc,mặc bao ánh mắtTa nôi buồn kia cuốn theo mây trờiCộng mình suốt bao lâu rồiMình đã vất vả nhiều rồiBuồn thì cứ khóc cho vơi hết âm ước ngày quaNgày mai sẽ khác,trời quang nắng hátVà em sửng tháng có được tháng ngày an nhiênKhông biết ra sao,tâm tư như nào sao em lặng lượng không nóiSợ trong tim em,còn điều gì buồn xin người ai nóiĐừng cố mạnh mẽ ôm lấy bao phiền muộnKhông muốn thấy em phải buồnKhông muốn nước mắt em lại tuônBaby em hãy nhớ rằng làNhanh có dại vẫn đều hòa ở nơi gỗ đaBaby em hãy cứ mơ lòngCho tuyệt vọng còn nhiều người thương em và lo lắng màBaby em hãy cứ vô tư là emHãy giữ trên môi của em thử chân môi đừng cườiNếu muốn thì cứ khóc cho thoả lòngBuồn thì cứ khócNgặng bao ánh mắtThà nỗi buồn khi ác cuốn theo mây trờiCứ ống bí suốt bao lâu rồiTình đã vất vả nhiều rồiNgừng thì cứ khóc cho vơi hết âm ước ngày quaNgày mai sẽ khácTrời quang nắng hátVà em dành em có được tháng ngày ân yênDù đời đôi lúc hay bất ngờXoài nay hât tôiXoài nay hút tôiỞ phải nơi mà anh đã chỉnh chiheaven và thế eliminateNhưng đâu bum chướng lúc ápMột quảng thông quaĐã có được tháng ngày ân yênDù đời đôi lúc hay bền bềnVẫn là chân yêu mong chờVẫn mong ngoài đây thế giới sẽ trôi chơi cho em