Từ lúc em cười anh đã tầm chân lên đôi môi
Đứng lên lại ngồi anh cảm thấy mình như buộc cháy
Từ lúc em buồn anh đã mất phương hưởng để bước
Tháng năm nhìn nhường giờ bị thường phu kiếm con đường
Cũng khá tinh thần không mùa đai kề cạnh bú đá
Anh phải đôi màn sơ biên vắng chăn ngậm lo lắng
Không nói không rằng nhằn đôi mặt đành lộn ngắm đắng
Các người anh nặng đành quên đi chẳng muốn cố gắng
Từ lúc em rời
Yêu đến bản đồng mà không mùa đai cam thông Yêu
em anh cố vun trồng nhận lấy lại sự bất công
Do đôi mắt đã nhìn nhầm giờ phải vùi trong khổ
tâm Nóng mông đến mây yêu lâu cũng sẽ nuôi tàn
Đậm sâu ngỡ đâu lại đau trôi trong linh lý chiếu sầu
Cạnh nhau mà bao điều xấu cứ nối tiếc của về đằng sau
Một hình và hồn anh tan biển một ngựa kia cũng hoang thiền
Anh phải ngờ lối tiếng dưỡng em về nơi xa xôi
Từ lúc em...
Từ lúc em rời anh đã gần chặt lên đôi môi Đứng
lên ai ngồi anh cảm thấy mình như buộc trái
Từ lúc em buồn anh đã mật phường một đế bước tháng năm
nhìn nhường Giờ bị thường phu kiếm con đường thất tinh thần
Không mùa đai kề cạnh bú đá anh phải
đợi bàn Sữa biên bóng chân ngậm lo lắng
không nói khôn răng nhằm đôi mắt đành lòng ngầm đắng
Anh sẽ gánh nặng mình quên đi chẳng muốn khô hào
Đứng lên ai ngồi anh
cảm thấy mình như buộc trái
Từ lúc em buồn
Giờ bị thường phu kiếm con đường thất tinh thần
Sữa biên bóng chân ngậm lo lắng
không nói khôn răng
nhằm đôi mắt đành lòng ngầm đắng
Anh sẽ gánh nặng mình quên đi chẳng muốn khô hào
Đứng lên ai ngồi anh cảm thấy mình như buộc trái
Từ lúc em buồn anh làm mặt thường người
Bước tháng năm nhìn nhường Giờ bị
thường phu kiếm con đường thất tinh thần
Không mùa đai kề cạnh bú đá anh phải đợi bàn Sữa
biên bóng chân ngậm lo lắng không nói khôn răng
Nhằm đôi mắt đành lòng ngầm đắng Anh sẽ
gánh nặng mình quên đi chẳng muốn khô hào