Đời đổi thay đi đâu cần chi
Cuộc thế xoay đi không hề chi
Mẹ tôi mặc áo vá vai, vai bạc màu
Mẹ tôi ngồi sàn gạo thềm rêu, bậc thềm rêu
Gió bay bụi cám lên trời
Gió đưa bụi cám vào đường đời tôi đi
Nhiều khi xa xót, xót xa thương mẹ quê
Cô đơn sớm trưa ngồi sàn gạo xưa thềm xưa
Hò phấn cám ớ bụi đời
Bay lẫn lộn mẹ ơi
Cơm trắng cơm trắng bởi mồ hôi
Cơm trắng bởi mồ hôi
Chiều nay con đứng bên hàng trúc
Thấy tóc mẹ rơi giữa nắng tà
Mẹ ơi tóc trắng nằm chung trong gạo trắng
Mẹ ngồi nhặt tóc mới hay già
Mẹ ơi tóc trắng nằm chung trong gạo trắng
Mẹ ngồi nhặt tóc mới hay già
Hột lúa cô đơn mọc bực thềm rêu
Cọng cỏ không tên cũng mọc bực thềm rêu
Ngày mưa tháng nắng mẹ tôi áo vai bạc màu
Mẹ vẫn ngồi sàn gạo thềm rêu, bậc thềm rêu
Chén canh, Một túm rau dền, nấu con cá ruộng
Mẹ không thắp đèn ngồi tua cơm
Nhiều khi trong bóng tối
Suốt đêm mẹ ngồi yên
Nghe mưa rơi mái tranh
Nhà mẹ dột cây cột xiêu
Hò ơ nếu có ai đi về phía miền Hạ
Xin cho gởi lời rằng tôi đi qua mấy biển tôi vẫn nhớ lời mẹ tôi
Nồi cơm trắng bởi mồ hôi
Chiều nay tôi đứng bên hàng trúc
Nước mắt chảy quanh, mẹ đã già
Mẹ ơi áo vá nhiều năm, thêm nhiều miếng vá
Mẹ ngồi sàn gạo trước sân nhà
Mẹ ơi áo vá nhiều năm, thêm nhiều miếng vá
Mẹ ngồi sàn gạo trước sân nhà