Nó nhẹ sang tôi ngỡ trời xuân
Nắng hừng lên tôi ngỡ đông tàn
Ai có ngờ đầu đông vẫn còn ngây trên trời
Tôi ngỡ tình ta xanh ngắt trời xuân
Đâu biết ngày đông kéo đến bờ trờn
Yêu mấy giờ này cũng hóa tàn phai theo người
gió mang hương về
giờ em ở đâu
phương trên môi nụ hôn của ai
để bây giờ tình ta sẽ
không bên lâu được
thêm nữa đâu xin em này cứ đi đi thật xa
đừng về đây níu kéo
những thứ vốn không thuông về
một người vô tâm
tuyệt nề liệu con sáng sống
buổi chiều dài mến mông
ấm người gió hoá đông
mong mắt em ta bầu trời đóng em
tan trẻ nhẹ thơ
tuyên đi thăm nhìn vơ
ngôi là ngọn mây vây
mình là dột sâu chia tay
tân mâu không xoay
còn dài vây chung tay
ngại xót ơi đừng vội vợt lắng nghe
đừng khóc lòng
xóa ai xin đừng lấy em đi
Hãy mang em về trọn xuân thi
Ngày nào còn ngồi hồi tóc xanh
Ngày nào còn trò chuyện với anh
Nỗi em thương anh và nỗi em yêu anh
Và đợi sao ta lại hóa chia xa
Nói hôn làng và lễ bơ ba
Nàng rời ra đời đền phố quýnh
Nghĩa rằng người chẳng cần cố xứng
...
...
...
Bao
giờ em ở đâu?
Vương trên môi nụ hôn của ai?
Để bây giờ tình ta sẽ không bên lâu được thêm nữa đâu
Xin em hãy cứ đi đi thật xa
Đừng về đây níu kéo những thứ vốn không thương về
Một người vô tâm
Số ơi xin đừng lấy em đi,
hãy mang em về trốn xuân thi
Ngày nào còn gọi hỏi tốt xanh,
ngày nào còn trò chuyện với em
Nói em thương anh mà,
nói em yêu anh mà
Cứ sao ta lại họa chia xa,
ngã hoan lan lệ mơ mà
Đang dịu dàng đưa đến phố bình đềm,
rằng người chẳng cần tốt xương em