Mảnh ghép-Khoảng lặng- Kubo ft Ncyber
( Mãnh ghép cuộc đời )
Ver1: kubo
Có nhưng dòng chảy cuộc đời mà mình chẵng bao giờ đuổi kịp
Và có nhưng số phận con người đành vấp ngã nếu vô tinh lỡ nhịp
Ta vẫn còn sống , cống hiến hết mình cho cuộc đời mặc dù nó vô vị
Nhưng khi mình chết đi thì bài vị vẫn mãi ghi tên người con bất hiếu không hiểu chuyện
Hãy thử 1 lần lắng nghe người than của mình nói về cuộc đời
Những mãnh ghép nhỏ, trở thành vô vị nếu khi trên đường đời ta mất hy vong không biết phấn đấu
Thị kẻ đến sau thì luôn mắc kẹt trong mớ suy nghỉ trái chiều về cuộc sống
Ta là viên đá trong đám cỏ dại cuộc đời thứ 2 thì luôn chờ đợi 1 người không còn hy vong được cứu thoát
Ai sẽ siêu thoát cho than xác hoang tàn hồn hoang dại bõ lại tất cả đến với ranh giới của sự sợ hãi, hay quay về cái nơi bắt đầu của sự trống rỗng
Nói không với sự quan tâm trước mắt sẵn sang chấp nhận cuộc đời là con số 0
Hay âm thậm lặng lẽ đến nơi nào đó tìm sự bình yên và có thể là trốn tránh
Khi bản than đẫ quá mệt mỏi, khi chịu đựng sự xa lánh của người xung quanh
Ta đã bước đi thực thụ như 1 con người mạnh mẽ
Và nhận ra mọi thứ nó đến với ta còn quá mới mẽ
Không bao giờ ta bước ra khỏi vòng tay của mẹ
Ta cần vong tay ấm áp luôn đi theo ta và chở che
Verse 2: Ncyber (Khoảng lặng)
Một lần nữa ta la lại băn khoăn trăn trở cùng những khoảng lặng cuộc sống mênh mông mênh mông,
Cảm giác ngột ngạt.... trống rỗng trong cái không gian như bị nén chặt và
bị đè nặng bởi những khoảng không vô hình_
Thôi thì thà trôi thả tạm thời tĩnh tâm thôi than thôi thở thôi oán trách thôi trách để dành toàn tâm suy nghĩ về tất cả những vướng bận còn-tồn -tại trong lòng làm ta bức bối không thể nào thông
chắt rồi lọc và sống, sống để mà sống và sống trong trông ngóng
Hay để tự trôi theo dòng đời xuôi chảy hết quay rồi cuồng trong vòng quay
hối hả... tất bật chuyện áo cơm mỗi ngày rồi chìm từ từ trong cái vòng xoáy xoay vòng
Giữa những khoảng lặng, muốn... thét lên thật to, muốn có một cơn giông bão mịt mù kéo đến cuốn bay
đưa ta đi thật xa, thật xin lỗi, có một phần trong ta đang muốn bỏ cuộc và trốn chạy,
nhưng phần khác lớn hơn đang giữ ta lại, không *** ra đi vì yếu vì hèn nỗi sợ trắng tay
Ta lại bấn loạn cùng câu hỏi:.... ta thực sự là ai, ta phải làm gì? tại sao? Như thế nào... băn khoăn và dằn vặt ....
Giữa những khoảng lặng, ta chỉ biết đặt những dấu ba chấm cho quãng đường trước mặt
Ba chấm cho tất cả... và ba chấm cho những phút yếu lòng, cho những giọt nước mắt lắng đọng,
cùng những chuỗi ngày vô vị ltrống không
Ta sẽ không đặt dấu hỏi cho cuộc sống nữa, sẽ chỉ đặt dấu ba chấm thôi, vì ta sẽ còn tiếp tục phải viết tiếp đằng sau nó, đó là tương lai và ta một lần nữa lại tự dặn mình "cố gắng"