Huà zuòfēng huà zuò yǔ huà zuò chūn zǒuxiàng nǐ
Hóa thành gió, hóa thành mưa, hóa thành xuân đến bên người
Mèng rú shēng mèng rú yǐng mèng shì yáowàng de zhǎngyìn
Mộng như thanh, mộng như ảnh, mộng xa xăm vuột khỏi tầm tay
Huà zuò yān huà zuò ní huà zuò yún piāo xiàng nǐ
Hóa thành khói, hóa thành sương, hóa thành mây đến bên người
Sī rú hǎi liàn rú chéng sīniàn zuì yáo bùkě jí.
Nhớ nhung tựa biển, luyến lưu tựa thành, tư niệm xa xôi không thể thành hiện thực
Nǐ wèn xīhú shuǐ tōu zǒu tā de jǐ fēn měi
Người hỏi nước Tây Hồ đã mang đi bao hương sắc của người xưa?
Shíguāng yī qù bù vài xìnshìdàndàn liú gěi shuí
Thời gian đã đi không trở lại, lời thề son sắt để lại cho ai
Nǐ wèn chángjiāng shuǐ táo jìnxīn suān de zīwèi
Người hỏi sóng Trường Giang đã vùi sâu bao đau đớn tận thâm tâm
Shèng bàn kē liànrén xīn huàn bù huí.
Chỉ còn lại một nửa trái tim nào tìm được đường về.
Huà zuò shī huà zuò bǐ huà zuò dēng xiězhe nǐ
Hóa vần thơ, hóa ngòi bút, hóa ánh đèn đưa nét cho người
Mòniànzhe qīng tànzhe nàxiē shēnchén de zìjù
Lặng lẽ nhớ, khẽ thở dài, từng dòng thư đọng lại lắng sâu
Huà zuò lù huá zuò jìng huà zuò qíng zhǎoxún nǐ
Hóa đường đi, hóa lối nhỏ, hóa tình yêu tìm đến bên người
Ài yīcì mèng yī chǎng sīniàn zuì yáoyáo wúqí.
Một mối tình, một giấc mộng, tưởng niệm chồng chất mãi không nguôi
Nǐ wèn xīhú shuǐ tōu zǒu tā de jǐ fēn měi
Người hỏi nước Tây Hồ đã mang đi bao hương sắc của người xưa?
Shíguāng yī qù bù vài xìnshìdàndàn liú gěi shuí
Thời gian đã đi không trở lại, lời thề son sắt để lại cho ai
Nǐ wèn chángjiāng shuǐ táo jìnxīn suān de zīwèi
Người hỏi sóng Trường Giang đã vùi sâu bao đau đớn tận thâm tâm
Shèng bàn kē liànrén xīn huàn bù huí.
Chỉ còn lại một nửa trái tim nào tìm được đường về.