Và lần đầu xuất hiện trước thế giới bao la, cạnh bên chỉ có mẹ một mình kí túc xá
Dưới cơn mưa tí tách, không gian bí bách, vỡ òa cảm xúc, cho đến khi trút xả
Trên mảnh đất Bình Dương, khai sinh ra thằng nhóc, và đó chính là khi thằng Lượng được ra đời
Từ một thằng nhút nhát, sợ bị bắt nạt, khoảng thời gian lúc đó, bước qua rồi
Kể từ nhỏ nó dường như đã thiếu đi sự hạnh phúc, khi tình cảm ba và mẹ, không được như những người khác
Sự khó khăn và cọc cằn, đi theo đó là nhọc nhằn, nó đã được học rằng: “họ đâu cần lười nhác”
Cho nên, nhận bao nhiêu đạn lạc, kho tên
Vì mục tiêu nó muốn đạt, khó đến
Cô đơn giữa biển người, tự an ủi bản thân, là vẫn còn nhạc: “cố lên”
Vài lần muốn bỏ cuộc, bởi tác động bên ngoài “đi học, làm mẹ gì?”
Từ ba nó thốt ra, bỏ đi những điều đó và coi nó là xàm, kệ đi
Và đâu đó bên đôi tai, luôn tồn tại những lời càm ràm, tệ nhỉ?
Từ nhỏ đâu có ham mê gì, chỉ đơn giản muốn được làm nghệ sĩ
Nhưng mà, cuộc đời vốn dĩ, nó đâu như mơ
Khi mà thực tại, nó chỉ biết, cố giàu, trừ nợ
Đam mê tạm bợ, nên đâu ai muốn, có thể bàn bạc
“Tao không làm nhạc để kiếm tiền, mà tao kiếm tiền để làm nhạc”
Bước ra từ Hồ Văn Cống, là nơi nó lớn và trưởng thành
Tương Bình Hiệp suốt cả 9 năm, đi kèm theo đó là kiến thức
Có những vết thương, chỉ vì không còn rỉ máu mà tưởng lành
Thời gian trôi nhanh như gió, nó chỉ bay một thoáng đã biến mất
Đoạn đường quen thuộc ngày nào, đã không còn lí do để tới đó nữa
Cơ bản đó là những điều dĩ nhiên, tương tự bên trong đám khói có lửa
Ta đã không còn như trước, ở trong bàn ăn, cười nói mỗi bữa
Bước ra va chạm không thể tránh khỏi, mẹ tao hỏi “biết đói khổ chưa?”
Và lần đầu tiên mà nó nhận ra
Chính sự lo toan, áp lực, dẫn đến bực bội, thiệt khó giận ba
Khi mà thanh xuân đi qua, thì liệu rằng nó có cần hạ?
Cơn đau kia sẽ không còn nữa rồi, đó cũng chính là lúc, nỗi khổ dần xa
Không khóc, với vô vàn vết cắt, mà nó đã chịu đựng, ở bên trong tâm hồn nhỏ
Khi mà ta chỉ có thể nhớ về, khoảng thời gian của những tháng năm còn thở
Cho nên dù mai ra sao, nó có ở biệt thự hay chung cư
Thì quay lại như trước là điều không thể, tử thần đến với chuyến bay ung thư
Đã không còn vô tư như một đứa trẻ, ngày đêm la cà khắp chốn
Từ bỏ những cuộc chơi, những cuộc hẹn bạn bè thân quen, để mà nấp trốn
Cảm ơn những người đến và đi, để lại cho ta bao kí ức
Hoàn thành cấp 3, không phí sức, và ta lại trở về với mái nhà cấp 4
Có những câu chuyện, những cái tên, chỉ có đôi ta biết
Nhưng nó sẽ mãi theo đến về sau, bên trong nỗi da diết
Thằng Lượng lúc trước rồi nó sẽ khác, làm mọi thứ để vượt chính ta
“Sinh ra không phải để rap, nhưng nhờ rap lại được sinh ra”
Bước ra từ Hồ Văn Cống, là nơi nó lớn và trưởng thành
Tương Bình Hiệp suốt cả 9 năm, đi kèm theo đó là kiến thức
Có những vết thương, chỉ vì không còn rỉ máu mà tưởng lành
Thời gian trôi nhanh như gió, nó chỉ bay một thoáng đã biến mất
Đoạn đường quen thuộc ngày nào, đã không còn lí do để tới đó nữa
Cơ bản đó là những điều dĩ nhiên, tương tự bên trong đám khói có lửa
Ta đã không còn như trước, ở trong bàn ăn, cười nói mỗi bữa
Bước ra va chạm không thể tránh khỏi, mẹ tao hỏi “biết đói khổ chưa?”
Bước ra từ Hồ Văn Cống, là nơi nó lớn và trưởng thành
Tương Bình Hiệp suốt cả 9 năm, đi kèm theo đó là kiến thức
Có những vết thương, chỉ vì không còn rỉ máu mà tưởng lành
Thời gian trôi nhanh như gió, nó chỉ bay một thoáng đã biến mất
Vẫn khung cảnh đó nhưng giờ lại đâu còn
Tiếng cười đùa giờ thay thế bằng nước mắt
Kỉ niệm là thứ đã để lại sau cùng
Đâu ai biết nó là cả một bước ngoặc