Mưa nên bây giờ.... rất là vắng người .
em đứng ở trên cầu ....nhìn xuống dưới rồi em cười .
như 1 con điên.... mà vẫn trưa được uống thuốc .
nước mắt đã đầm đìa ....vậy mà em vẫn còn cười được .
nước mắt em rơi bỡi vì em đây nhớ nhà .
nước mắt em rơi bởi vì em đây lo quá .
không biết bây giờ cha mẹ có khỏe không .
không biết thằng em giờ còn đi học không .
3 năm em bước chân lên sài gòn .
2 năm đầu tiên em xin vào làm công nhân .
mức lương tạm ỗn đễ em có thể sống .
nhưng không đủ tiền đễ em gởi về cho mẹ.
cha em vào khám , khi em vừa mới lên mười ba .
bỡi vì 1 lần cha đi ăn cắp của người ta.
gia cảnh nghèo khỗ nên cha mới làm như thế .
đễ em bơ vơ bây giờ sống bên cạnh mẹ .
mẹ em đã già mà phải em thằng út đi học .
nên đời sống của mẹ ...ngày càng thêm cực nhọc .
thằng út học giõi nên năm nào cũng được giấy khen .
mỗi lần đi học chỉ có được chai nước lả kề bên .
tên tuổi của nó được reo vang khắp trường .
là thằng học sinh ngiõi mà lại không có tình thương.
tương lai của thằng út giờ trong cậy hết vào em .
nên đành chấp nhận em kiếm công việc thêm .
Mẹ ơi con xin mẹ đừng có khóc .
em ơi chị xin em đừng có buồn .
thật lòng của chị đây cũng không có muốn.
chở thành *** đễ mội người xem thường .
đường còn dài lắm em phải học giõi lên .
tên tuổi của em một ngày sẽ được nỗi tiếng .
học làm ca sỹ cũng không có gì là sai .
đễ em hát lên những gì em từng trãi .
nhưng em phải nhớ em phải thương mẹ .
mẹ đã vì em mà phải khỗ thế nào .
bây giờ chị sống chẳng được bao lâu .
sau này chị chết em đừng có buồn đâu .